Có thông tin cho rằng gia đình Kevin Oh ở Mỹ cũng chào đón Gong Hyo Jin như một thành viên mới trong gia đình. Đặc biệt, tham dự đám cưới của Son Ye Jin và Hyun Bin vào tháng 3 năm nay, Gong Hyo Jin là người đã bắt được bó hoá cưới từ bạn thân. Vì thế người hâm mộ mong đợi một đám cưới lãng mạn của cô dâu Gong Hyo Jin trong năm nay.
Tình yêu vừa thắp trong tim, mà nay bỗng đã vụt tắt. Giờ em cất bước ra đi về đâu. Còn nhớ đến những lời yêu. Mà ta đã trao nhau, sưởi ấm con tim hôm nào. [ĐK:] Này em yêu hỡi, gió cuốn em đi xa rồi. Hoàng hôn buôn xuống, cô đơn vây quanh hồn tôi. Từng đêm thương nhớ
Các nghi thức trong phong tục cưới của người Huế. Đám cưới người Huế có các lễ: xin giờ, nghinh hôn, bái tơ hồng, lễ rước dâu diễn ra ở nhà gái và lễ đón dâu. Đám cưới ở Huế luôn có phù dâu, phù rể và hai đứa trẻ rước đèn đi trước. Hai đứa trẻ thường
Truyện đam mỹ ngược là thể loại truyện ngược nam chính, Truyện đam mỹ ngược full "Trước Và Sau Ly Hôn" Đam mỹ ngược thụ "Anh Ấy Đẹp Đến Từng Ngón Tay" Dạy trẻ học dấu lớn dấu bé (>,) 10 Tháng Ba, 2022. Chuyên mục.
Đơn Ly Hôn Đam Mỹ Truyện Chữ.doc .pdf .xls .ppt .txt và hàng tỷ văn bản, tài liệu, học liệu, sách, được tải xuống miễn phí trên toàn thế giới. - Nhập Tiếng Việt có dấu để Tìm kiếm Văn bản, Tài liệu được chính xác! - Không cần sử dụng dấu đóng mở ngặc kép.
cash. - Kh-không..! Không có gì giữa thần cả.. Làm ơn.. đừng thao nữa.. Ưgh..xin ngài.. đừng thao nữa..Aa.. Tần Minh thở hắt một hơi, tay ngài chuốt tóc chảy ngược về phía sau, từng giọt mồ hôi trên má chảy xuống yết hầu đang lay động lên xuống vì thoải mái, trông cực kì quyến rũ, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cam chịu để bị làm bao nhiêu cũng được, riêng Trác Kỳ thì đã đến giới hạn rồi.. - Nói rõ hơn? - Tại sao người phải quan tâm chứ..? Không phải hiện tại bên cạnh ngài.. Aa..xin ngài..đừng..haa.. Tần Minh không để cậu nói hết, y lại tiếp tục chậm rãi đâm thúc khiến Trác Kỳ bị ngắt ngang giữa chừng. - Trẫm cho em nói, là nói điều trẫm muốn nghe. Không phải nói lời thừa thãi Trác Kỳ trước giờ chuyện gì đã không trải qua? Chưa bao giờ, chưa từng khi nào cảm thấy uất ức như bây giờ, những điều muốn nói đều bị chặn trong miệng, rõ ràng ngài đã không còn cần cậu. Tại sao bây giờ lại muốn trân trọng cậu như vậy làm gì chứ? Trác Kỳ bật khóc. - Trác Kỳ..? Nhìn thấy Trác Kỳ khóc, trong lòng ngài nhói lên như có con dao đâm vào, ngài chậm rãi rút ra rồi dịu dàng ôm lấy cậu như cách mà ngài vẫn thường hay làm. Đôi tay và thân nhiệt ấm áp quen thuộc này, tại sao cứ luôn làm cậu dao động. Sau đó Trác Kỳ kể hết những chuyện mà Tần Minh muốn nghe, từ chuyện trúng độc đến lúc Tiêu Lang tiếp cận cậu, tất cả đều kể ra rất trình tự. Hoàng thượng bây giờ cũng không muốn giấu nữa, ngài với Sở Lâm không hề có gì, những việc đó đều được tạo dựng để qua mặt Tiêu Lang tránh không để y biết người mà hoàng thượng thương là ai, lúc trước đã từng có chuyện xảy ra, giữa Tần Minh và Khắc Hoàng có một mối thù không thể hoà giải, y thề rằng sẽ khiến tất cả những người Tần Minh yêu đều phải chết, lý do Tần Minh thân mật với Sở Lâm là để họ lầm tưởng Sở Lâm mới là người mà hoàng thượng yêu, Trác Kỳ không liên quan đến để y an toàn hơn, bên cạnh Khắc Hoàng có một người được mệnh danh là "Thần nữ" cô ta biết tất cả mọi thứ và chỉ phục vụ duy nhất mỗi hoàng đế của Đông Ấn, đó là lý do dù có hận Khắc Hoàng thế nào, Tần Minh cũng không thể động thủ, phần thiệt sẽ thuộc về mình nhiều hơn. Nhưng trước đây từng có người mà hoàng thượng yêu đã bị sát hại sao? Nên bây giờ đối với Trác Kỳ mới cẩn trọng như vậy? Tần Minh không nói thêm về việc đó, chỉ ôm lấy cậu. - Thề trước hoàng đế của em, em sẽ không bao giờ rời xa trẫm. Em làm được không? Trẫm cũng sẽ thề trước người mà mình yêu hơn cả bản thân, trẫm sẽ bảo vệ em. Lời ngọt ngào mà Tần Minh nói trước khi Trác Kỳ ngủ thiếp đi, có lẽ là điều duy nhất khiến cậu cảm thấy hạnh phúc trong các mối quan hệ từ trước đến giờ, mọi chuyện đã sáng tỏ, Tần Minh vì suy nghĩ cho cậu, hoàn toàn không phải là vứt bỏ như cậu đã từng nghĩ, tính tình cũng có thể gọi là chuyển từ mùa đông sang mùa xuân rồi. Không còn lạnh nhạt nữa, nhưng chưa thể dừng lại ở đó. Nếu theo như lời hoàng thượng nói, thì những việc đó chỉ xảy ra khi mà người của Đông Ấn đến đây... Vậy thì, Tiêu Lang có liên quan đến chuyện thích khách trước phủ nguyên soái? Lại không thể chắc chắn vì, nếu như đã có cơ hội giết Trác Kỳ, một kẻ không hề quen biết nhưng phát hiện họ. Chỉ là cái mạng nhỏ lại đáng quan tâm mà cứu hay không, mục đích thật sự của họ khi muốn cậu là thứ trao đổi, là gì? Bây giờ có một cách khá mạo hiểm, nhưng cậu phải thử. Đang trên đường quay trở về phủ của mình, lẽ ra cậu nên quay về sớm hơn. Nhưng hoàng thượng cứ dặn cận vệ rằng phải để cậu ngủ lâu hơn mà không gọi dậy, cả người mệt rã rời dù đã ngủ đủ. Trác Kỳ khẽ thở dài, mở cửa phòng mình bước vào. Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Khắc Hoàng đang ngồi bên trong, điệu bộ không mấy là nghi ngờ hay hỏi han, ngài nhàn nhã rót trà, nâng ly lên uống. - Đại nhân, đây là phòng của thần. Nếu ngài muốn đến thì ít nhất cũng phải thông báo trước một tiếng, thế này không phải là quá.. Còn chưa nói đủ câu là" Không phải là quá tuỳ tiện rồi hay sao" thì đã bị Khắc Hoàng ngắt lời, ngài nói trống không, chỉ gọn một câu. - Ngươi đã ở đâu? - Thần sáng sớm có việc, nên phải rời khỏi phủ sớm. Bây giờ mới về đây Biết rõ Trác Kỳ nói dối, ngài vẫn không có chút biểu hiện gì tức giận. Ngài đặt ly trà xuống đĩa, chậm rãi đứng dậy đi về phía y - Thật kì lạ, đây là lần duy nhất ta gặp được ngươi người đêm qua đến bây giờ. Ngươi có phủ nào khác mà ta không biết hay sao? Và.. trên cổ của ngươi, có dấu hôn. Trác Kỳ giật mình vội đưa tay ôm cổ mình, ngón tay lần tìm vết hôn mà Khắc Hoàng nói, cậu còn chưa kịp nói gì để biện minh, Khắc Hoàng dồn cậu đến góc phòng, đặt một tay chặn lối cậu đi, giọng đầy chất vấn, ánh mắt sắc lạnh nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cậu, như thật sự có thể nhìn thấu nội tâm. Lần này, nếu như Trác Kỳ còn nói dối thì Khắc Hoàng nhất định không để cậu yên, đây như cơ hội cuối để cậu trả lời thành thật. - Đêm qua có hỉ của một vị bằng hữu, thần đến uống rượu mừng, lại say bí tỉ. Không thể nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó, thần nói dối là vì không muốn có điều xấu trong mắt đại nhân. - Rất giỏi nịnh, nhưng. Ngươi không thể giải thích cái dấu này từ đâu mà có, thật sự không nhớ sao? - Ngủ ở ngoài bàn, đương nhiên sẽ bị muỗi đốt hoặc côn trùng cắn. Thần làm sao có thể biết? "Tại sao tự dưng mình lại cảm thấy sợ việc nói thật với anh ta như vậy? Rốt cuộc.. tên này có gì đặc biệt đáng sợ mà mình phải dè chừng chứ?" Trác Kỳ nhận ra, tại sao mình lại sợ, tại sao lại phải dỗ ngọt hắn? Nhìn thấy Trác Kỳ đăm chiêu suy nghĩ. Khắc Hoàng hôn lên trán của cậu, Trác Kỳ tròn mắt ngạc nhiên. - Ta lo cho ngươi vì cả đêm ngươi đã không về, ta rất muốn tìm. Nhưng không biết rằng ngươi đã ở đâu, nên lần sau. Có thể nói ta biết trước khi đi đâu đó được không? Trác Kỳ im lặng rồi gật đầu, Khắc Hoàng ôn nhu cười, xoa nhẹ mái tóc cậu. Dặn nghỉ ngơi rồi rời đi, khi xa dần khỏi phủ, nụ cười dịu dàng trên môi y biến mất hẳn, y nhăn chặt đầu mày, tức giận dồn hết mọi sự kiềm nén từ nãy giờ đấm thẳng vào vách tường, trên tường bị nứt ra một vài đường, tay y cũng ứa máu. Khắc Hoàng liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, thần tình thờ ơ, thoáng suy nghĩ một chốc. - Vết muỗi cắn, em nghĩ ta là thằng ngu sao? Hoàng Trác Kỳ, em đã giấu. Thì hẳn giấu cho tốt, nếu để ta phát hiện ra hắn là ai, ta nhất định sẽ giết chết hắn trước - mặt - em. Khắc Hoàng quay lưng bỏ đi mà không hay biết, từ đằng xa đã có người quan sát mình từ nãy giờ. Trác Kỳ đã lén đi theo sau ngài, y cắn răng gắng không để phát ra tiếng, giấu mình phía sau chậu hoa mai đằng sau. - Ra.. hắn thật sự thích mình, phiền phức rồi đây.
Cảnh báo độ tuổi Truyện bạn đang xem có thể có nội dung và hình ảnh không phù hợp cho mọi lứa tuổi, nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác để giải trí. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm liên quan nếu bạn bỏ qua cảnh báo này. Nội dung truyện ất cả bắt đầu từ thời trung học. Shinwoo bị bắt gặp trong lúc đang BJ cho giáo viên bởi crush của mình, Taesoo. Và Taesoo đã phản ứng cực dữ dội Cậu thật dơ bẩn, Đồ điếm! Sau 7 năm, và những lời lăng mạ đó vẫn mãi trong đầu Shinwoo. Shinwoo chỉ muốn được sỉ nhục, càng nặng càng tốt. Cậu bạn trai "trong như nước sáng như gương" của anh cố gắng hết sức để thỏa mãn những ham muốn ấy nhưng không thể. Cho đến khi Shinwoo tham dự cuộc hội ngộ cấp ba của anh ấy, bắt gặp mối tình đầu của anh, Taesoo. Và Taesoo đã để lại cho anh một dấu hôn Xem thêm Truyện tranh Dấu Hôn được cập nhật nhất và đầy đủ nhất tại Hãy Like và Chia sẻ để ủng hộ Kho Truyện Tranh ra các chương mới nhất của truyện Dấu Hôn các bạn nhé.
Editor YurinieĐộ dài 80 chương + 1 phiên ngoạiThể loại YY văn, HE, Giả thiết hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hóa, Bác sĩ công, Diễn viên thụ, Đô thị tình duyên, Cận thủy lâu đài luyến ái, Cưới trước yêu sau.*Văn án*Ngắn gọn trong một câu, bảo đảm không lòng vòng, không rối não A và B bên nhau, nhưng B chia tay A vì B yêu C, có điều C đã yêu D từ lâu rồi, tiếc thay D cùng A vừa đi lãnh chứng =Văn án rõ ràng, chi tiết, cặn kẽ, máu chó hơnBị bạn trai từ hôn, Dương Quýnh cùng một vị bác sĩ đăng ký kết hôn. Sau này Dương Quýnh mới phát hiện ra, bạn trai cũ là vì theo đuổi bạch nguyệt quang nên mới chia tay với tiếc thay, trong lòng bạch nguyệt quang chỉ có mối tình đầu. Mối tình đầu của bạch nguyệt quang tên là Phó Duy Phó Duy Diễn, chính là là vị bác sĩ, cách đây không lâu vừa mới cùng Dương Duýnh đăng ký kết hôn......Dương Quýnh "......" Cuộc đời thật đúng là một vở tuồng mà!- -Ngạo kiều biệt nữu bác sĩ công x Thiện lương nhân thê thụ Cùng đọc truyện nhé!!!!
Tên truyện Đơn ly hôn Năm 4443 sau công nguyên ở hành tinh Hera, vừa chịu sự lạnh lùng trong tình cảm đôi bên, vừa bị phá sản, Trình Cẩn cuối cùng cũng quyết tâm từ bỏ. Tuy nhiên trong lúc này, người trong lòng lại đột nhiên mất đi kí ức và đem lòng yêu cậu. Trình Cẩn vui vẻ nhưng cũng không kém phần đau khổ, bởi vì cậu đang thấp thỏm chờ đợi “thời hạn” của cuộc tình này. ——————————————————————————————— THÔNG TIN LIÊN HỆ YOUTUBE 1. TRUYỆN TRANH ĐAM MỸ 2. NIÊN HẠ CÔNG ; 3. CẦU THANG 4 [ Ngôn ] Facebook Website Vui lòng không REUP dưới mọi hình thức. Team vẫn đang trong quá trình phát triển, nên vẫn còn nhiều lỗi cần chỉnh sửa và hoàn thiện hơn. Rất mong mọi người ủng hộ team ! ● Mọi vấn đề vi phạm luật bản quyền, nguyên tắc cộng đồng và chính sách vui lòng liên hệ theo
CHƯƠNG 1. Lần thứ ba Tống Tiểu Chu quay lại nơi này. Cây lớn che ánh mặt trời. Gốc cây trước mặt Tống Tiểu Chu đặc biệt cao, cành lá xum xuê, trên thân cây tráng kiện có hai đạo vết tích. Tống Tiểu Chu nắm cục đá, dùng sức ở trên đầu cành trước mắt khắc xuống dấu thứ ba. Cậu ném cục đá, đặt mông ngồi lên rễ cây, thở dài. Tống Tiểu Chu năm nay mười bảy tuổi, là nô lệ của Tây thị. Bởi vì khi còn bé luyện tập chút công phu quyền cước với phụ thân, da dẻ ngăm đen tứ chi cường tráng, mày rậm mắt to, ở trong trại nô lệ bốn năm cũng chả ai thèm hỏi mua. Quản sự nói nếu tháng này vẫn không bán được liền đem cậu vào câu lan viện lầu xanh làm quy nô, hoặc tiến cung làm thái giám. Cũng may, ba ngày trước, rốt cuộc có người mua cậu. Người mua chính là phú hộ trong thành, Lục gia. Hào môn phú gia mua nộ lệ là việc rất bình thường, Tống Tiểu Chu đã chuẩn bị kỹ càng, không ngờ đêm đó người nhà họ Lục tới dẫn cậu đi, chả ra ngô ra khoai cho cậu mặc giá y áo cưới, đưa vào Tịnh An Uyển. Tống Tiểu Chu cứ như vậy gả cho Lục đại công tử. Nhưng vị Lục đại công tử này đã chết ba tháng trước. Mối hôn sự này của Tống Tiểu Chu là âm hôn. Tống Tiểu Chu thở dài. Bên trong Tịnh An Uyển rất quạnh quẽ, ngoài trừ cậu, chỉ có một vị ma ma già lú lẫn. Không biết tại sao Lục gia lại cho người canh giữ ngoài viện, không cho bất cứ ai ra vào. Tống Tiểu Chu nhớ lại chính mình tỉnh tỉnh mê mê tiến vào Tịnh An Uyển, mặt đầy mờ mịt dò hỏi. Quản gia Lục gia liếc hắn một cái, cười đến hòa ái dễ gần, vỗ ống tay áo, bóng gió nói “Đại công tử còn trẻ chưa thành gia lập thất, Nhị công tử vẫn luôn không đành lòng nhìn huynh trưởng lẻ loi nơi hoàng tuyền, mới có mối minh hôn này, mong Lục đại công tử trên tời có linh thiêng.” Tống Tiểu Chu nhớ tới vẻ mặt của quản gia, nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ. Cái gì gọi là không đành lòng nhìn huynh trưởng lẻ loi chịu khổ dưới hoàng tuyển? Kết âm thân Tống Tiểu Chu không phải lần đầu nghe thấy, nhưng có đệ đệ nào lại cưới cho huynh trưởng một nam thê, chẳng phải nguyền rủa người ta đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Huống hồ thời đại này đặt nặng vấn đề nối dõi, Lục gia là danh môn vọng tộc, lớn mạnh và giàu có một phương, đường đường Lục đại công tử dù kết âm thân cũng không nên tìm một nô lệ. Nghỉ ngơi trong phút chốc, mây đen lượn lờ, sương mù trở nên dày đặc, giống như sắp mưa, Tống Tiểu Chu đỡ thân cây đứng lên. Nếu không tìm được lối ra, sợ rằng đêm nay cậu chỉ có thể qua đêm tại Phu Nhật Sơn này. Phu Nhật Sơn này rất âm trầm, xung quanh đều là rừng sâu núi thẳm, cực dọa người. Tống Tiểu Chu vừa nghĩ liền thấy lạnh cả sống lưng. Mặc kệ cậu đi hồi lâu vẫn luôn quanh quẩn phía sau núi, không thấy lối ra. Tống Tiểu Chu có chút lo lắng. Sớm biết như vậy sẽ không tùy tiện tới sau núi tìm đường. Tống Tiểu Chu trời sinh không phải một quả hồng mềm phó mặc thiên mệnh. Gả cho một người chết, không nghĩ lại bị nhốt trong Tịnh An Uyển, nói không chừng ngày nào đó liền bị chôn sống đi theo Lục đại công tử. Mây càng ngày càng dày, rõ ràng chỉ mới giờ Thân mà sắc trời đã mờ mịt, tiếng sấm chớp đột nhiên đánh xuống. Ầm ầm ầm. Không lâu lắm, mưa lớn như hạt châu rơi xuống, Tống Tiểu Chu cả người dính mưa. Tống Tiểu Chu đạp lên lá cây trên mặt đất, nhỏ giọng mắng vài câu, thuận tay lau mặt, trừng mắt nhìn hai ngả đường mòn trên núi. Không còn cách nào khác, cậu lấy xuống một cái răng thú cũ đã ngả vàng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hôn một cái lên đầu răng thú, nói “Bảo bối đến, chỉ cho ta một con đường.” Nói xong, cậu đem răng thú tung lên, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm răng thú. Răng thú còn chưa rơi xuống đất, một đôi giày đen tinh xảo xuất hiện trước mắt Tống Tiểu Chu. Lúc Tống Tiểu Chu còn ở trại nô lệ vẫn luôn từ dưới ngước nhìn người khác. Cậu nhìn chằm chằm đôi ủng mấy lần, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trước mặt xuất hiện một người. Người này mang dù, vóc dáng cao thon gầy, khuôn mặt rất trẻ. Tống Tiểu Chu chưa từng thấy ai đẹp như vậy, lại không hề mang mị khí của nữ nhân. Tóc vấn ngọc quan, tư thái tao nhã cao quý. Tống Tiểu Chu đối diện đôi mắt nhiễm đầy ý cười của y, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, nửa kinh diễm, nửa kinh hãi. Người này xuất hiện quá đột ngột… “Ngươi là ai?” Tống Tiểu Chu lấy lại tinh thần, cau mày, “Bước đi cũng không có tiếng động, làm ta sợ muốn chết.” Đối phương lơ đễnh nở nụ cười “Ngươi đang làm gì?” Thanh âm rất dễ nghe, giống như rượu ngon ủ lâu năm. Tống Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn nửa khuôn mặt khuất trong dù, đem răng thú trong bùn nhặt lên, tiện tay xoa xoa trên y phục, nói “Lời này ta lên hỏi ngươi mới đúng.” Thiếu niên đứng lên, nhìn thanh niên trước mặt “Đây là phía sau Tịnh An Uyển.” Ánh mắt cậu như con thú nhỏ, trên dưới đánh giá đối phương, lộ ra thần sắc đề phòng, “Là địa bàn của Lục gia, ngươi biết không?” Cậu cáo mượn oai hùm nói. Thanh niên nghe vậy nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung “Tiểu huynh đệ, ngươi lạc đường ha.” Y nhìn quanh một vòng, từ từ nói “Phu Nhật Sơn này xác thực rất dễ lạc đường, hơn nữa trời cũng sắp tối, nếu còn không ra ngoài thì sẽ không ra được nữa.” “Ngươi nếu muốn ra ngoài liền đi theo ta.” Tống Tiểu Chu ngẩn người, xiết chặt răng thú trong lòng bàn tay. Cậu do dự nhìn vào đôi mắt đối phương, phát hiện người này lớn lên có đôi mắt thật dễ nhìn, đuôi mắt cong cong, con ngươi đen láy, lông mi nhỏ dài, trong trẻo vô hại. Chờ Tống Tiểu Chu phản ứng lại chân đã bước theo thanh niên. Trời mưa vừa mau vừa nặng hạt, hai người đứng chung một tán dù, ngày càng dính sát nhau. Tống Tiểu Chu có thể ngửi thấy trên người đối phương một cỗ lãnh hương thư thái. Hơn nữa, mưa to mà người này lại không hề dính nước bùn. Tống Tiểu Chu hỏi “Ngươi vừa mới nói trời tối không ra ngoài liền không ra được nữa, là có ý gì?” Thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cười nói “Tiểu hài nhi mà sao lòng hiếu kì lại lớn như vậy.” …. Cái gì tiểu hài nhi? Tống Tiểu Chu lầm bần “Ta đã mười bảy.” Thanh niên “À” một tiếng, âm cuối giương lên, nói “Tiểu hài nhi mười bảy tuổi ngon miệng vô cùng, là đồ ăn trong núi yêu thích nhất.” Y giống như đang kể chuyện cười, lá gan Tống Tiểu Chu cũng lớn hơn mấy phần, cười lộ răng nanh “Ta da dày thịt béo, dã thú trong núi cũng chưa chắc muốn ăn ta.” “Ngươi vẫn chưa nói cho ta, tại sao ngươi sẽ ở Phu Nhật Sơn.” “Ta sống ở trong núi.” Tống Tiểu Chu kinh ngạc “Trong núi còn có người sống?” Thanh niên không ý kiến bất trí khả phủ cười cười, đột nhiên nói “Đến rồi.” Tống Tiểu Chu giật mình, ngẩng đầu lên, Tịnh An Uyển tường trắng ngói đen đứng lặng trong màn mưa, đi vài bước nữa chính là bờ tường thấp cậu trốn qua. Không nghĩ tới có thể trở về nhanh như vậy. Nghĩ lại, kì thực cậu cũng không đi bao xa, cố tình mấy canh giờ cũng không tìm được lối ra. Phút chốc, tâm Tống Tiểu Chu đều run lên, sởn cả tóc gáy. Tống Tiểu Chu chậm rãi nghiêng đầu, thanh niên vẫn nhìn hắn, thần sắc như thường. Tống Tiểu Chu nỗ lực lấy lại bình tĩnh, gãi đầu một cái nói “Vậy ta, ta đi trước a.” Thanh niên ung dung cười nói “Cứ tự nhiên.” Tống Tiểu Chu gật đầu, trong mưa bước hai bước, như nhớ tới điều gì, quay đầu lại lớn tiếng gọi “Ngày hôm nay cảm tạ ngươi. Ta còn chưa hỏi, ngươi tên là gì?” Ánh mắt thanh niên vẫn rơi trên người cậu, nói “Lục Hành.” Tống Tiểu Chu nháy mắt một cái, “À” một tiếng, trong miệng thì thầm danh tự này, chỉ cảm thấy hai chữ này thật quen tai, giống như đã từng thấy ở nơi nào. Cậu xoay người nhấc chân muốn chạy, bỗng nhiên nhớ tới, danh tự này đúng là đã gặp qua. Linh bài Lục gia đại công tử. Người cậu gả, cái vị Lục đại công tử đã chết ba tháng trước kia, gọi là Lục Hành. Tống Tiểu Chu lạnh thấu, cả người cứng ngắc. Cậu hít sâu một hơi, từng chút quay người lại, chỉ thấy phía sau trống rỗng, không một bóng người. Hết chương 1. Editor Tùy Tiện Mục lục Chương 2
dấu hôn đam mỹ