Đây là tấm vé dành cho những ai mong muốn được trở về tuổi thơ. Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là cuốn sách được xuất bản nhiều nhất trong năm 2008, tính đến nay đã được tái bản hơn 41 lần.
Bạn đang xem: Cảm nhận cho tôi xin một vé đi tuổi thơ. Vậy đề nghị xem sách luôn là vấn đề mà ai cũng khuyến nghị thực hiện.Có đều mẩu truyện gọi rồi đã quên. Nhưng cũng ít nhiều quyển sách đang để lại ấn bất kể ai từng phát âm tác phđộ ẩm này những cần
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là câu chuyện kể về bốn nhân vật trẻ con: Tí “sún”, Tủn, Hải “cò” và nhân vật “tôi”. Lồng ghép trong câu chuyện ấy là những triết lý, suy ngẫm và những lý giải của nhà văn về tâm tư con trẻ.
Ta sống như một đóa hoa vươn mình giữa sỏi đá, cười vì mình vui, khóc vì mình muốn, những cảm xúc ấy chưa bị che lấp bởi lớp mặt nạ mà sau này “người lớn” phải đeo. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đề rằng: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho
Dĩ nhiên, lời dạy bảo của Chúa như việc xin “một vé đi tuổi thơ” không dừng lại ở việc hoài niệm tuổi thơ hay phục hồi tâm hồn trong sáng và thái độ hồn nhiên của thời trẻ con. Lời mời gọi “trở lại mà nên như trẻ em” của Ngài chắc hẳn còn đi xa hơn thế
cash. Cho Tôi Một Vé Đi Về Tuổi Thơ Tác giả Nguyễn Nhật Ánh Thể loại Truyện ngắn Người review Ngọc Xuân Tác giả Nguyễn Nhật Ánh sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại tỉnh Quảng Nam. Ông được coi là một trong những nhà văn thành công nhất viết sách cho tuổi thơ, tuổi mới lớn với hơn 100 tác phẩm các thể loại. Trước khi trở thành nhà văn nổi tiếng, Nguyễn Nhật Ánh từng có thời gian đi dạy học, viết báo với nhiều bút danh như Chu Đình Ngạn, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông.. Năm 13 tuổi, ông đã có thơ đăng báo. Năm 1984, tác phẩm truyện dài đầu tiên Trước vòng chung kết đã định vị tên tuổi của ông trong lòng độc giả và kể từ đó, ông tập trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Tên tuổi của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh gắn liền với các tác phẩm làm say lòng độc giả bao thế hệ như Mắt biếc, Cỏn chút gì để nhớ, Hạ đỏ, Cô gái đến từ hôm qua, Chú bé rắc rối.. Truyện của ông được tái bản liên tục và chưa bao giờ giảm sức hút với những người yêu mến chất văn Nguyễn Nhật Ánh. Ông cũng đã đoạt nhiều giải thưởng như Năm 1990, truyện dài "Chú bé rắc rối" được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm 1975-1995 qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lĩnh vực của Thành đoàn TP HCM và Báo Tuổi trẻ, đồng thời được Hội Nhà văn TP HCM chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm 1975-1995. Năm 2010, tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ông được trao tặng Giải thưởng Văn học ASEAN. Đọc sách "Cho tôi một vé đi về tuổi thơ" bạn sẽ nhận ra, trưởng thành chính là việc mang trên mình những ước mơ, hoài bão, sống phải có bổn phận, trách nhiệm hơn so với thời thơ ấu. Ta sống đầy nhiệt huyết, phấn đấu cho tương lai vì những người thân yêu chứ không hẳn chỉ dựa vào cảm xúc của bản thân. Không hẳn thích thì mới làm. Có lẽ những khó khăn, gian nan, thử thách sẽ khiến tâm hồn ta trở nên khô khan hơn. Bởi ai rồi cũng lớn. Ai cũng từng trải qua chặng đường đầy nhọn nhằn. Những lúc mệt mỏi, chán nản, bi quan thì quyển sách "Cho tôi một vé đi về tuổi thơ" sẽ tưới mát tâm hồn mỗi người. Và "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của Nguyễn Nhật Ánh dẫn dắt ta trở về tuổi thơ với sự vui tươi, tinh nghịch, hồn nhiên, ngây thơ, đầy mộng mơ. Câu chuyện chính là hồi ức tuổi thơ tuyệt đẹp qua lời kể của cu Mùi "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" là câu chuyện được kể bằng lời tự sự của nhân vật chính là cu Mùi. Lối kể chuyện chân thật, trong trẻo, mang vẻ hồn nhiên ngây thơ trong sáng và sự ngô nghê của một đứa trẻ giúp độc giả có giây phút thư giãn thật thoái mái, dễ chịu. Những câu chuyện trong sách "Cho tôi một vé đi về tuổi thơ" chắc hẳn bất kỳ ai cũng đã từng trải qua trong thời trẻ thơ của mình. Những câu chuyện hàng ngày theo năm tháng trưởng thành. Tất cả những rung động đầu đời, những khoảnh khắc của bộ tứ siêu quậy khiến chúng ta trở về những ngày tháng tuổi thơ thật vô tư, hồn nhiên và tinh nghịch. Ta nhớ lại những thứ mà mình từng xem là bất công, tự dặn lòng khi lớn lên và trưởng thành ta sẽ không để con cái mình phải chịu đựng những bất công. Rồi khi trưởng thành, với sự từng trải, kinh nghiệm sống khiến ta lại có những nhìn nhận và đánh giá khác đi để rồi vô tình khiến con cái chúng ta tổn thương. Tác phẩm chính giúp những người đang là cha mẹ với con cái của mình trở nên quan tâm, yêu thương, thấu hiểu và chia sẻ hơn. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống bốn đứa trẻ Cu Mùi, Hải cò, Tý sún và con Tủn. Bắt đầu than thở cuộc sống đầy buồn chán và tẻ nhạt của cậu bé tám tuổi cu Mùi "Buồn ơi là sầu". Cậu than phiền mỗi ngày của cậu đều có sự lặp lại như thói quen hằng ngày. Chẳng còn điều gì mới mẻ để cậu hy vọng, chờ đợi. Và cùng với đó là rất nhiều việc cu Mùi không thích như phải làm rất nhiều việc mình không thích theo ý mẹ như phải đi học trong khi mình còn muốn ngủ hoặc phải ăn những món mình không hợp khẩu vị của mình. Rồi tiếp đó là tất tần tật những bất công của "thế giới" này mà một cậu bé tám tuổi phải chịu đựng. Khi trên lớp, cậu cũng như bao đứa trẻ khác, sợ phải lên bảng trả bài và chỉ thích vui đùa cùng bạn bè. Đá bóng, bắn bi, rượt đuổi hay vật lộn, những trò chơi phổ biến vào mỗi giờ ra chơi "cho đến khi không đứa nào còn ra hình thù một học sinh ngoan ngoãn nữa mới thôi, tức là lúc khuỷa tay đã trầy xước, mắt đã bầm tím, chân đi cà nhắc và áo quần thì trông còn tệ hơn mớ giẻ lau nhà". Và cu Mùi thường đối diện với những sự răn đe của ba mẹ mỗi khi về nhà trong bộ dạng như mới rời khỏi một cuộc chiến nào đó của mình. Đó dường như là một ngày quá bình thường, nhàm chán và vô vị của cậu. Một trò chơi mà cậu và đám bạn hay chơi nữa là trò chơi gia đình. Khi vào vai ba mẹ, cậu thường hoạnh họe đứa bạn khác đóng giả con trai mình phải làm này làm kia, làm những điều mà cậu hằng mong ba mẹ sẽ bắt mình làm, thay vì suốt ngày phải học hành và làm theo điều ba mẹ cho là tốt. Cùng với đó là những ý tưởng điên rồ về việc không tiếp tục tin vào bảng cửu chương hay việc đặt tên khác cho những thứ xung quanh mình nhưng rồi sau những bài học sâu sắc, cả đám đã quyết định tin vào những điều đã được định sẵn hàng ngàn năm qua. Rồi cứ thế, cả nhóm cu Mùi tiếp tục trải qua những trận đòn, những lời răn của người lớn do những việc làm ngô nghê, học theo của một đứa trẻ. Mọi người dần lớn lên và khi biết được rằng cu Mùi của ngày nào sẽ kể về câu chuyện của cả bọn khi còn nhỏ. Tất nhiên, ngoài cu Mùi đang kể chuyện cho chúng ta nghe thì ông Giám đốc Hải cò, Hiệu trưởng Tủn đều rất giật mình khi biết được người bạn ấu thơ của mình sẽ kể ra tất tần tật những gì còn nhỏ ấy của cả bọn. "Cho tôi một vé đi về tuổi thơ" cho chúng ta thấy được rằng người lớn luôn phức tạp hóa vấn đề hơn là những đứa trẻ. Những đứa trẻ chẳng biết hận thù, hay có ý đồ gì xấu bởi chúng luôn suy nghĩ mọi thứ đơn giản. Nhưng khi lớn lên, ai cũng bắt đầu ngại kể những điều mình đã xảy ra. Chúng ta bắt đầu nghi ngờ, luôn bận rộn đánh mất đi khoảng thời gian tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng. Suốt những năm đi học, tôi và lũ bạn đã sử dụng những khoảnh khắc tự do hiếm hoi đó vào việc đá bóng, bắn bi, nhưng thường xuyên nhất và hăng hái nhất là những trò rượt đuổi, đánh nhau hay vật nhau xuống đất cho đến khi không đứa nào còn ra hình thù một học sinh ngoan ngoãn nữa mới thôi, tức là lúc khuỷu tay đã trầy xước, mắt đã bầm tím, chân đi cà nhắc và án quấn trong thì còn tệ hơn mớ giẻ lau nhà. Xin đừng vội nghĩ cuốn sách này chỉ dành cho lũ trẻ con đang còn độ tuổi phá phách, thích vui chơi. Cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta - những người đã từng có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách "Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em". Đọc cuốn sách này bạn sẽ bắt gặp hình ảnh quen thuộc của chính bản thân ở những ngày xưa - là những trò giả vờ ngủ say để được bám trụ vài phút quý giá trên chiếc giường trước khi dậy đi học; những lúc hối hả chạy đi truy lùng sách vở để nhét vào cặp sách trước khi đến trường và còn vô cùng nhiều chiêu trò lém lỉnh thời học trò.. Sẽ có những lúc bạn thấy mình đã từng rất nghịch ngợm giống cậu bé Mùi trong truyện và những suy nghĩ của chúng ta thời thơ ấu thật giống với nhóm bạn tiểu quỷ trong tác phẩm. Chúng ta đã từng suy nghĩ ngớ ngẩn rằng kho báu là những thứ có thật và chúng được chôn ở trong vườn, dưới cái cây hay trong bãi cát nào đó. Cũng giống như họ, chúng ta đã từng bực bội thốt lên những câu nói điển hình như "Người lớn thật khó hiểu và bất công". Bạn đã từng lập một phiên tòa kể tội bố mẹ như nhóm bạn của Cu Mùi chưa? Chắc chắn trong số chúng ta đã có nhiều người làm vậy rồi. Chúng ta ngồi lại với nhau, thay phiên đóng giả bố mẹ của nhau và cùng nhau nói lên hết những suy nghĩ, những điều chúng ta thấy người lớn luôn bất công và sai phạm. Điều đó không có gì là xấu cả. Khi còn trẻ thơ, mỗi đứa trẻ đều có một phiên tòa trong lòng mình. Khi chúng ta lớn hơn một chút, chúng ta có những cung bật cảm xúc, những tình cảm dành cho người khác giới, đó có thể là cậu bạn cùng lớp, cô bé hàng xóm trong khu - cũng giống như tình cảm dễ thương và sự ghen tuông vô cớ của Cu Mùi dành cho bé Tủn. Để rồi khi chúng ta trưởng thành, gặp lại nhau, thú nhận với nhau những cảm xúc ngốc nghếch ngày xưa mới thấy sự rung động đầu đời đó thật hồn nhiên, trong sáng và dễ thương. 12 chương truyện trong cuốn sách "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" nhưng đã vẽ lên cả một bầu trời, thế giới đầy mộng mơ, tràn ngập kí ức tươi đẹp của mỗi người. Khi đọc xong cuốn sách này, tôi tin rằng tất cả chúng ta đều ao ước có một tấm vé đi về tuổi thơ, trở về với những kí ức, sống lại khoảng thời gian rất đỗi giản đơn, bình dị và ngọt ngào của tuổi thơ. Cũng sẽ có không ít người thấy mình thật khờ khạo, ngớ ngẩn khi còn bé nhưng đừng xấu hổ, bởi vì đó chính là một phần quá khứ của mỗi chúng ta – những kí ức tuyệt vời, rất trong sáng và đáng được trân trọng. Đó chính là tất cả những gì mà tác giả muốn gửi gắm thông qua cuốn sách này. Đọc quyển sách, ta sẽ thấy tình tiết, nội dung trong truyện thật cuốn hút, hấp dẫn. Nếu có một tấm vé đi về tuổi thơ tôi sẽ không ngần ngại quay về sống lại cái thời vui tươi, hồn nhiên. Làm người lớn thật phức tạp với bao vất vả, lo toan, khó khăn đôi lúc khiến ta trở nên mệt mỏi, chùn bước. Cảm ơn quyển sách "Cho tôi một vé đi về tuổi thơ" giúp tôi quay về sống lại thời thơ ấu tinh nghịch và có cái nhìn thấu đáo, tinh tế hơn để trở nên thấu hiểu những suy nghĩ hồn nhiên, vô tư vô lo của đứa trẻ. Chỉnh sửa cuối 26 Tháng mười một 2022 review review sách review truyện review truyện hay
Dù trí tưởng tượng của bạn phong phú như thế nào, có lẽ bạn sẽ không thể nào hình dung ra được, khi đám trẻ con ấy gọi cuốn tập là cái chân, gọi chó là bàn ủi, cái miệng là cánh tay,.. Chúng muốn đặt tên cho cả thế giới xung quanh chúng. Chúng muốn thay đổi cách gọi chỉ với một mục đích hết sức tốt đẹp là làm cho thế giới mới mẻ, tinh khôi như được sinh ra một lần có nhớ những ngày còn bé, chúng ta ai cũng mong ước được lớn lên cho thật nhanh không?Khi ấy, chúng ta thường mường tượng ra rằng, chí ít khi lớn lên chúng ta sẽ được quyết định mọi thứ, làm mọi điều mình muốn.“– Tụi mình sẽ đi tìm kho báu.– Kho báu ở đâu mà tìm?– Tụi mình sẽ vượt biển khơi. Kho báu thường được chôn giấu ngoài đảo hoang.– Eo ơi, còn bé như tụi mình làm sao vượt biển khơi được?– Mày nhát gan quá! Tôi nheo mắt nhìn con Tí sún. Tao xem phim, thấy cả khối người đóng bè vượt biển.– Nhưng họ là người nhún vai– Người lớn hay con nít gì cũng thế thôi! Quan trọng là có gan hay không!– Nhưng người lớn thì không cần xin phép ba mẹ.”Đó là một cuộc hội thoại ngắn giữa nhân vật Cu Mùi và nhân vật Tí sún khi chúng mới lên 8 tuổi. Và cũng chỉ vì mới lên 8 nên chúng vẫn còn là trẻ con, chúng không phải người lớn mà có thể tự mình quyết định việc vượt biển để tìm kho báu. Thật là buồn đúng không? Làm trẻ con chẳng thú vị chút Mùi là ai? Tí sún là ai? À! Mình quên mất không giới thiệu tới các bạn. Cu Mùi chính là nhân vật chính trong câu chuyện, Tí sún là bạn của Cu Mùi, và còn có cả hai người bạn Hải Cò và bé Tủn nữa. Tất cả những đứa trẻ này cùng được xuất hiện trong tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Bác Nguyễn Nhật với những tình tiết câu chuyện hết sức gần gũi, tự nhiên nhưng tác giả lại gửi gắm cho chúng ta nhiều bài học sâu sắc. Ở mỗi độ tuổi bạn lựa chọn đọc cuốn sách này 8 tuổi, 20 tuổi hay 40 tuổi, bạn sẽ có những góc nhìn khác nhau ở từng câu chuyện mà tác giả xây dựng lên. Bạn sẽ bắt gặp câu chuyện về đặt tên cho thế giới, câu chuyện về phiên tòa kể tội các bậc cha mẹ, câu chuyện về trang trại chó hoang và rất nhiều câu chuyện khác trí tưởng tượng của bạn phong phú như thế nào, có lẽ bạn sẽ không thể nào hình dung ra được, khi đám trẻ con ấy gọi cuốn tập là cái chân, gọi chó là bàn ủi, cái miệng là cánh tay,.. Chúng muốn đặt tên cho cả thế giới xung quanh chúng. Chúng muốn thay đổi cách gọi chỉ với một mục đích hết sức tốt đẹp là làm cho thế giới mới mẻ, tinh khôi như được sinh ra một lần tưởng chỉ có trẻ em mới thích điều này. Nhưng không!“Nhưng khi tôi đã trở thành người lớn thì tôi phát hiện ra người lớn cũng rất thích chơi trò này, tất nhiên với một mục đích hoàn toàn khác. Người ta gọi hối lộ là tặng quà trên mức tình cảm, gọi những hành vi sai trái là thiếu tinh thần trách nhiệm, gọi tham ô là thất thoát gây hậu quả nghiêm trọng, và nhiều những lời biện hộ hơn nữa”.Hẳn là rất sâu sắc phải không nào!Ai cũng có một thời để nhớ về, đó là tuổi thơ. Khi tôi đọc cuốn sách này, tôi không còn là một đứa trẻ lên 8 tuổi nữa, mà đang bước vào cuộc hành trình trở thành người lớn. Đúng là đang, và vì cũng chưa lớn cho lắm. Bạn biết đấy, khi bạn đang bước vào cuộc hành trình này, mới đầu bạn có thể rất thích thú nhưng rồi lại chợt nhận ra nó khó khăn nhường nào, vất vả nhường nào. Có những lúc tôi lại muốn quay về hồi mình lên năm, lên tám. Cái hồi mà bố vẫn đèo tôi trên chiếc xe đạp cũ kĩ và tôi luôn giục bố đạp nhanh lên vì muốn xem ông trăng có thể đuổi kịp mình không. Cái hồi mà khi tôi lỡ nuốt phải hạt quả rồi sợ chết khiếp lên vì nghĩ rằng mấy hôm nữa nó sẽ lớn dần và nở hoa qua mũi tôi. Hay nuốt nhầm kẹo cao su và ruột tôi sẽ bị dính chặt lấy nhau. Chắc hẳn không chỉ riêng tôi mà các bạn cũng đã từng có những suy nghĩ và hành động kì quặc như thế khi còn suy nghĩ ấy, kỉ niệm ấy dường như sống dậy trong tôi khi tôi ngồi đọc cuốn sách này. Nó thật đẹp biết bây giờ, liệu bạn có muốn cầm trong tay mình một chiếc vé trở về tuổi thơ trên chuyến tàu đặc biệt này không? Bạn yên tâm đi, cuốn sách này không phải viết để dành cho trẻ em mà là viết để dành cho những ai từng là trẻ dung Thanh Thanh - Bila Team
Đánh giá sách Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ Nhận xét về tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là tác phẩm gồm những truyện ngắn xoay quanh 4 đứa trẻ cùng xóm là Tun, Tí Su, Hải còi và cậu bé Mùi. Trong đó, người kể chuyện là Cu Mùi dưới dạng kể song song của “anh Mùi” khi còn bé và nhận xét, đánh giá về “anh Mùi” khi anh đã gần 50 tuổi. Review sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh Tham khảo 1 Trong mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có một tuổi thơ! Tôi cũng vậy, và hàng tỷ người trên thế giới này! Dù bạn già hay trẻ, già hay trẻ, và tất cả chúng ta đều lớn lên khác nhau, hầu hết tuổi thơ của chúng ta đều diễn ra theo cùng một cách. Đôi khi bạn cảm thấy mệt mỏi với hàng đống công việc được giao mỗi ngày, mệt mỏi với đống tài liệu dày cộp chờ giải quyết, hay đau đầu với những suy nghĩ về cuộc sống này, những lúc như thế này bạn có thực sự muốn được bình yên? Bạn muốn thoát ra khỏi thế giới phức tạp này? Những lúc như vậy, bạn hãy dành thời gian đọc cuốn sách Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một trong những câu chuyện thành công lâu đời của anh – tác phẩm nhận Giải thưởng Văn học ASEAN năm 2010. Tác phẩm gồm những câu chuyện ngắn xoay quanh 4 đứa trẻ tiểu học trong một xóm Tun, Tí, Sun, Hai Cô và Cu Mùi. Trong đó người dẫn chuyện là nhân vật Tôi – cậu bé Cu Mùi. Những câu chuyện thời thơ ấu được kể và bình luận bởi Cu Mùi, gần 50 tuổi. Xin các bạn đừng vội nghĩ rằng cuốn sách này chỉ dành cho những em nhỏ còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cuốn sách này dành cho tất cả chúng ta – những người đã từng có tuổi thơ như chính tác giả đã khẳng định sau cuốn sách “Tôi viết này cuốn sách không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em. ” Khi đọc cuốn sách này, bạn sẽ bắt gặp một số hình ảnh quen thuộc của chính mình trong những ngày xưa đẹp đẽ giả vờ ngủ ngon để có vài phút quý giá trên giường trước khi dậy đi học; Có những lúc bạn vội vàng tìm sách cho vào cặp trước khi đi học và còn nhiều đồ lặt vặt khi còn là học sinh… Sẽ có lúc bạn thấy mình cũng có những lúc nghịch ngợm như cậu bé Mùi trong câu chuyện. và những suy nghĩ thời thơ ấu của chúng tôi rất giống với nhóm bạn trai của quỷ ở nơi làm việc. Chúng tôi nghĩ rằng các kho báu là đồ thật và chúng được chôn trong vườn, dưới gốc cây hoặc trên cát. Giống như họ, chúng ta đều đã từng đưa ra những câu nói điển hình như “Người lớn thật khó hiểu và bất công” với sự thất vọng. Bạn đã bao giờ tổ chức kiện cáo bố mẹ mình như nhóm bạn của Cu Mùi chưa? Nhiều người trong chúng ta chắc chắn đã làm như vậy. Chúng tôi ngồi lại với nhau, giả làm cha mẹ của nhau, và cùng nhau bày tỏ mọi suy nghĩ của mình và tất cả những điều chúng tôi thấy ở người lớn luôn là bất công và tồi tệ. Nó không tệ chút nào. Khi còn nhỏ, mỗi đứa trẻ đều có một tòa án trong tim. Khi lớn hơn một chút, chúng ta nảy sinh tình cảm, cảm xúc với những người khác phái, dù đó là bạn cùng lớp, bạn gái nhà bên – giống như lòng tốt và sự ghen tuông. Cu Mùi đánh ghen vô cớ với bé Tun. Để rồi khi lớn lên, gặp lại nhau, thổ lộ tình cảm ngốc nghếch năm xưa, chúng ta sẽ thấy rung động đầu đời này trong sáng và đẹp đẽ biết bao. Chỉ 12 chương truyện ngắn của cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” đã vẽ nên cả một thế giới đầy ắp kỉ niệm của mỗi chúng ta. Đọc xong cuốn sách này, tôi tin rằng tất cả chúng ta đều mong muốn một tấm vé tàu trở về với những kỉ niệm để sống lại quãng thời gian thơ ấu rất đỗi bình dị và ngọt ngào. Cũng sẽ có rất nhiều người cảm thấy tuổi trẻ thật ngây ngô, đừng xấu hổ hay cố gắng trốn tránh vì đây là một phần của tất cả chúng ta – những kỉ niệm rất đẹp, rất trong sáng và đáng được nâng niu. Đây chính là điều mà tác giả muốn gửi gắm qua cuốn sách này. Tham khảo 2 Ai mà chẳng có một tuổi thơ đẹp .. Tuổi thơ tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, yêu thương và cả những lo toan. Ở nơi tôi đã sống có biết bao kỷ niệm, như những trưa nắng không chợp mắt mà trốn, chơi board game hay nhảy lò cò… Đó là một tuổi thơ vô danh. để kiếm sống. Nhưng khi lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ về rất nhiều thứ. Khi còn nhỏ, chúng ta sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng khi lớn lên, chúng ta chỉ muốn làm những gì người khác muốn. Do đó, có nhiều điểm khác biệt giữa trẻ em và người lớn. Tôi biết tác giả Nguyễn Nhật Ánh từ lâu nhưng đến bây giờ mới có dịp đọc sách của ông. Một trong những cuốn sách gây ấn tượng mạnh với tôi là “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ”. Cuốn sách này đã nhận được giải thưởng Văn học ASEAN 2010. Cuốn sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, bìa sau, tác giả cho biết “Tôi viết cuốn sách này không phải dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ thơ. ”Nguyễn Nhật Ánh viết cuốn sách về tuổi thơ của 4 nhân vật Cu Mùi, Hai Cô, Tí Sun và Tun, gồm 12 chương tất cả. Tôi rất ấn tượng với Chương 1 “A Day in Brief” và Chương 2 “Cha mẹ tuyệt vời” vì nó khiến tôi càng biết ơn cha mẹ mình nhiều hơn. Với chương 1, tôi đã cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của mẹ dành cho tác giả khi còn rất nhỏ. Mối quan tâm chính là sức khỏe, đối với trẻ em họ không quan tâm nhiều đến sức khỏe của mình, nhưng khi lớn tuổi mối quan tâm về sức khỏe ngày càng trở nên quan trọng hơn. Khi tôi đọc cuốn sách, rất nhiều ký ức tràn về trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ lại khi tôi 7, 8 tuổi, tôi không nghĩ nhiều về nó về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn thì chỉ số tăng trưởng tình cảm càng cao. Ví dụ như tình cảm của anh ấy đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà cậu và những người bạn trai trong xóm chơi cùng nhau. Nó đã làm tôi cười rất nhiều, và chắc chắn nếu bạn đọc chương này, bạn cũng sẽ cảm thấy giống tôi. Ngoài ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi và Hai Cô, Tí Sun và Tun cùng nhau đổi ý. Họ đều cho rằng “cánh tay là miệng”, nói “đi chợ thay vì đi ngủ”, cũng như “khăn tắm thành giếng”… Họ quyết tâm thay đổi cách gọi và đổi tên thành cả thế giới, thế giới chỉ với mục đích làm cho thế giới mới và bớt nhàm chán. Những câu chuyện như thế này cũng là tiếng cười, cho thấy tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất nhiều niềm vui và thú vị. Cuối chương 12, tác giả viết “Để sống tốt hơn, đôi khi bạn phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn …”. Đúng vậy, tuổi thơ cho chúng ta rất nhiều kỉ niệm, khi còn nhỏ chúng ta thường mong muốn được làm người lớn để tự do làm những điều mình yêu thích mà không cần phải xin phép bố mẹ. Khi lớn lên mới biết cuộc sống của người lớn tẻ nhạt hơn rất nhiều so với cuộc sống của một đứa trẻ, điều đó khiến chúng ta muốn nói một điều rằng “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ …” Tài liệu tham khảo 3 Văn học nghệ thuật ăn sâu vào hiện thực đời sống. Mỗi tác phẩm nghệ thuật thực sự có giá trị phải gửi đến người đọc một thông điệp sâu sắc trong cuộc sống, phải lay động được công chúng bằng chính trách nhiệm, sự chân thành và tâm huyết của người nghệ sĩ. Như Nguyễn Nhật Ánh, một cái tên được đông đảo độc giả yêu văn học biết đến. Chắc hẳn đối với mỗi chúng ta, tác phẩm “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của tác giả đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí người đọc về những hoài niệm, sự trở về quá khứ, trở về với tuổi thơ nổi loạn, hồn nhiên, trong sáng. của một thời đại đã qua. Nhân vật trong truyện là hình ảnh bốn đứa trẻ Sơn Mùi, Hai Cô, Tun và Tí Súng cùng nhau lớn lên khi còn nhỏ. Câu chuyện được kể qua lời kể của Mùi dưới dạng “cậu Mùi” khi còn nhỏ và những suy ngẫm, đánh giá của “cậu Mùi” khi gần 50 tuổi. Đứng trước những suy nghĩ bi quan của tuổi teen chưa hiểu ý nghĩa cuộc sống và những nhận xét của các em về cuộc sống “chán quá, chán đời” của các em đã khơi dậy trong chúng tôi nhiều suy nghĩ. Sự vô lý của chúng ta dễ thương làm sao! Bên cạnh tuổi thơ hồn nhiên này là những bài học quý giá về cuộc sống, những triết lý, những suy ngẫm về cuộc sống. Để rồi cuối cùng tác giả kết thúc câu chuyện bằng câu “Để sống tốt hơn, đôi khi bạn phải học cách làm trẻ con trước khi trở thành người lớn”. Điều này đủ khiến chúng ta hiểu rằng những đứa trẻ này đã tìm lại được niềm vui của tuổi thơ. Quả thực, đúng như lời nhà văn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”, dù là trong từng câu, từng trang của cuốn sách, tác phẩm không hề ăn nhập với cuốn sách nào khác. Ở mặt sau của cuốn sách, tác giả viết “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ thơ. ”Đời ai cũng chưa từng biết đến một tuổi thơ đầy hồn nhiên và trong sáng, nhưng có lẽ chúng ta không thể ghi nhớ, điêu khắc hay tô vẽ từng chi tiết tuổi thơ của mình như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đọc truyện của tác giả , Ta tìm thấy ở đó một chút hình ảnh của tuổi thơ Ta đã có một thời ta luôn mơ ước về một cuộc sống tự do, tự tại, chơi bời, tác giả đã đưa ta trở về một thế giới tươi đẹp với những rung cảm chân thực, những cảm xúc đồng điệu, nơi vẫn còn đó những ký ức tuổi thơ, nơi có những tâm hồn trong sáng, hồn nhiên, những cảm xúc xưa cũ đã thực sự sống lại khi tôi bắt đầu đọc những dòng đầu tiên của cuốn sách Tôi nghĩ nếu là tuổi thơ ai mà chẳng ham chơi. thích vui chơi và chơi những trò kỳ quặc. Tác giả viết cuốn sách này không chỉ để nhắc nhở chúng ta về tuổi thơ mà tác giả còn muốn nhắn nhủ đến người lớn đôi lời “Tôi mong muốn người lớn hãy thông cảm hơn với trẻ thơ”. Có điều, cái ngây thơ lại trẻ con. Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến một triết lý về hình ảnh con đường trong truyện ngắn Cố hương của Lỗ Tấn “Thực ra, trên trần gian không có con đường. Con đường mãi mãi chỉ có những con đường”. Tôi nghĩ câu nói này cũng giống với thời thơ ấu của chúng ta, thực ra không có cảm giác nhàm chán khi cứ phải gò bó vào những khuôn khổ và quy tắc của người lớn. Nhưng niềm vui sẽ đến khi chúng ta tự tạo niềm vui cho mình, vẽ nên tuổi thơ đầy ước mơ và hy vọng. Với giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo, cách nói chuyện hồn nhiên và trẻ con. Truyện sử dụng ngôn từ giản dị, gần gũi, chân thực gắn với suy nghĩ và tính cách của trẻ, khiến người đọc cứ ngỡ đây là nhật ký của một đứa trẻ. Tuy nhiên, thực ra đây là những lời của một nhà văn trưởng thành. Chắc hẳn người viết cũng là người từng trải nên mới viết nên những năm tháng tuổi thơ sâu sắc như vậy. Tôi cũng muốn một vé đi tuổi thơ – một chuyến đi ngược dòng ký ức vài ngày. Với mỗi người, tuổi thơ chỉ được sống một lần và quá khứ không thể thay đổi. Vì vậy, chúng ta hãy sống, hãy sống thật hạnh phúc cho tuổi thơ của mình để sau này khi nhớ lại, chúng ta mỉm cười và tận hưởng cuộc sống. Nếu ai đó muốn tìm lại hương vị của tuổi thơ thì đừng ngần ngại mà hãy rinh ngay cho mình một vé đi về tuổi thơ với Nguyễn Nhật Ánh. Vui lòng tham khảo các tài liệu liên quan Đề thi chọn học sinh giỏi lớp 9 môn Toán Sở GD & ĐT Quảng Bình năm học 2017 – 2018 Giáo án học kì 2 môn Toán lớp 9 trường THPT Trưng Vương năm học 2017 – 2018 Giáo án Học kì 2 môn Toán lớp 9 trường THCS Chu Văn An, quận Tây Hồ năm học 2017 – 2018
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là tác phẩm kịch chuyển thể mới nhất của sân khấu Hồng Hạc sau Làm bạn với bầu trời – tác phẩm đã được tái diễn nhiều lần trong suốt 2 năm, trước khi “bà bầu” Việt Linh bắt tay vào tác phẩm mới của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Vở diễn lần này, đạo diễn Võ Cẩm Tiên lần đầu tiên chỉ đạo. Tối ngày rất đông ba mẹ dẫn các cháu thiếu nhi đến xem Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ. Khán phòng chật kín khán giả. Vở diễn khác với Làm bạn với bầu trời trước đó, có nhiều mảng miếng tạo tiếng cười rất duyên nên tạo được hiệu ứng rất tốt dưới sân khấu. Khán giả đến xem Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ rất đông, trong đó có cả khán giả nước ngoài Có cả khán giả nước ngoài đến mua vé xem Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ. Cũng như các suất diễn các vở trước, ê-kíp Hồng Hạc cho chạy phụ đề bằng tiếng Anh trên sân khấu. Vở kịch chuyển thể từ truyện cùng tên của Nguyễn Nhật Ánh, kể về tuổi thơ trong trẻo, hồn nhiên của các nhân vật Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn. Hóa thân vào các nhân vật trong truyện là các diễn viên nhí như bé Khang An, Minh Khôi, Tuệ Nhi, Hà Anh – khi các nhân vật còn nhỏ; “chuông vàng vọng cổ” Võ Minh Lâm, Lê Chi Na, Tạ Lâm, Nhật Hòa đóng vai các nhân vật khi lớn. Mặc dù đây là lần đầu tiên Võ Cẩm Tiên chỉ đạo sân khấu kịch, lần đầu tiên nghệ sĩ cải lương Võ Minh Lâm tham gia diễn kịch Hồng Hạc, lần đầu tiên các diễn viên nhí đứng trên sân khấu chuyên nghiệp nhưng tất cả đều thành công, tạo được sự đồng cảm nơi khán giả, khiến đêm diễn vỡ òa xúc động, đặc biệt đối với ê-kíp thực hiện. Biên kịch Việt Linh cho biết vở kịch lần này, tuy các bé diễn viên lần đầu đứng trên sân khấu lớn nhưng các em đã rất tròn vai. “Bà bầu” này chia sẻ, vở kịch đã thách thức chị rất nhiều, vì ê-kíp đã tốn 2 tháng ròng rã tập thoại chỉ để các em nhớ được thoại. Đạo diễn Võ Cẩm Tiên bên cạnh các diễn viên nhí Vở kịch Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là món quà mà sân khấu Hồng Hạc gửi đến trẻ em và những ai từng là trẻ em, với tất cả nét trong trẻo, hồn nhiên, tinh quái lẫn thế giới tưởng tượng vô cùng phong phú của các em. Vở sẽ tái diễn vào ngày tới.
Lời hồi đáp của tuổi thơ, liệu bạn đã sẵn sàng để đi tìm câu trả lời?Đã bao giờ bạn ước, tuổi thơ của mình sẽ quay trở lại? Hệt như cái tên, cuốn sách này sẽ là chiếc vé thông hành, đưa bạn phiêu lưu về những năm tháng tuổi nhỏ, về khoảng trời hoa mộng những hồi ta còn trẻ, và còn nhiều hơn thế nữa,...Ai trong chúng ta lớn lên mà không từng trải qua thời nhỏ dại, tuổi thơ của nhân vật tôi - thằng cu Mùi - trong cuốn sách này cũng thế. Thế giới trẻ thơ trong truyện, tự do, phong phú đến mức, những đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn nơi phố thị cảm thấy phát thèm. Chúng tự quy ước tên gọi của những đồ vật, tin rằng trong bất kì mảnh vườn nào cũng cất giấu một kho báu khổng lồ, trách móc ba mẹ, và cũng có những giây phút oà khóc khi buộc phải chia tay với những thứ mình hằng yêu kỉ niệm dù sâu sắc đến mấy, nhưng nếu không mang một ý nghĩa nào, nó rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Câu chuyện của thằng cu Mùi năm tám tuổi, được viết lại dưới giọng văn của ông Mùi 50 tuổi, không chỉ đơn thuần là một sự tưởng nhớ tuổi thơ, nó còn là những triết lý sống được truyền tải bằng ngôn từ dí dỏm, hài thơ bé, cuộc sống xung quanh ta không hề có sự hồ nghi, nó là những gam màu thuần khiết, trong sáng màu của những khoảnh vườn ngập nắng mà khi xưa ta hay trốn ngủ trưa ra chơi đùa cùng lũ bạn, màu của những bài kiểm tra chẳng hấp dẫn tẹo nào, màu của những cảm xúc thương, yêu, hờn, giận của tâm hồn tuổi nhỏ,... Ta sống như một đóa hoa vươn mình giữa sỏi đá, cười vì mình vui, khóc vì mình muốn, những cảm xúc ấy chưa bị che lấp bởi lớp mặt nạ mà sau này “người lớn” phải văn Nguyễn Nhật Ánh đề rằng “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Phải chăng khi ta lớn, miền kí ức ngày nhỏ đã nằm gọn lại ở sân ga mà ta không thể quay về? Khoảng cách đó, vốn dĩ là do thời gian ngăn trở, hay là do con người đổi thay?Người viết Nguyễn Phạm Minh Châu* Bản quyền bài viết thuộc về Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ - Sách là niềm vui👉 Fanpage👉 VUI HƠN - ĐỌC NHIỀU HƠN👉 Instagram👉 Youtube👉 Quyên góp
cảm nhận về cho tôi một vé đi tuổi thơ