Bài Thơ “Sóng” Của Xuân Quỳnh. Dữ dội và dịu êm. Ồn ào và lặng lẽ. Sông không hiểu nổi mình. Sóng tìm ra tận bể. Ôi con sóng ngày xưa. Và ngày sau vẫn thế. Nỗi khát vọng tình yêu. Bồi hồi trong ngực trẻ. Phân tích khổ 5 và khổ 6 của bài thơ Sóng. Tình cảm là vong hồn của bài thơ nên “thơ hay là thơ giàu xúc cảm” (Xuân Diệu). Ở hai khổ thơ năm và sáu, Xuân Quỳnh đã gửi gắm cả tâm hồn ca khúc vào đó để rồi đưa nỗi nhớ trong tình yêu lên một cung bậc xúc cảm mới. Sóng là bài thơ được làm năm 1967 nhân chuyến đi thực tế ở biển Diêm Điền. Bài thơ sau đó được in trong tập Hoa dọc chiến hào. Sóng là bài thơ tiêu biểu nhất cho phong cách thơ tình yêu của Xuân Quỳnh. Sóng là một hình tượng động, bất biến cũng như “tình yêu muôn Phân tích truyện sơn tinh thủy tinh của kho tàng văn học dân gian; 7 Mẹo hay dọn sạch nhà ngày tết cực nhanh tiết kiệm thời gian; Khách sạn Sơn Trang Hội An – Kiến trúc Đông Dương cổ điển giữa phố cổ Hội An; Phân tích Đất nước đoạn 3 của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm Tóm tắt: Binh giang hai kho tho cuoi trong bai Song cua Xuan Quynh,Bình giảng hai khổ thơ cuối trong bài Sóng của Xuân Quỳnh; Nguồn: https: cash. Xuân Quỳnh là một nhà thơ nữ nổi tiếng mà chủ đề thơ là những vấn đề nội tâm, kỉ niệm tuổi thơ, tình yêu, gia đình, hiện thực đời sống và những sự kiện xã hội như một bối cảnh cho tâm trạng. Do vậy thơ Xuân Quỳnh rất hướng nội, rất tâm trạng cá nhân nhưng không phải một thứ tháp ngà, xa lạ với đời sống. Thơ bà là đời sống đích thực, đời sống của bà trong những năm đất nước còn chiến tranh, còn chia cắt, còn nghèo, còn gian khổ, là những lo toan cơm áo gạo tiền, cửa nhà của một người phụ nữ, lại là một ng phụ nữ làm thơ thường xuôi ngược trên những ngã đườg bom đạn. Sóng là một bài thơ tình yêu rất đằm thắm của Xuân Quỳnh, lời tự hát tình yêu chân thật, nồng nàn. – Bài thơ Sóng được Xuân Quỳnh sáng tác năm 1967, tại bãi biển Diêm Điền, in trong tập Hoa dọc chiến hào 1968. Sóng là một trong những bài thơ tình yêu hay nhất của Xuân Quỳnh. – Giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ đang nứơc sôi lửa bỏng, văn học thời đại thường âm vang cảm hứng anh hùng ca, ca ngợi chủ nghĩa anh hùng, thì Sóng dường như chỉ nói về tình yêu thuần túy, đời thường. Nhưng vẻ đẹp dịu dàng, chung thủy trong tâm hồn tình yêu của người con gái thể hiện trong bài thơ đẹp như một “bông hoa dọc chiến hào”. Bài thơ kết cấu dựa trên sự nhận thức tương đồng, hòa hợp giữa hai hình tượng trữ tình Sóng và Em Sóng nước xôn xao triền miên vô tận gợi liên tưởng đến sóng lòng đang tràn đầy khát khao trước tình yêu đôi lứa. Cô gái trong bài thơ đối diện với tình yêu như sóng kia đối diện với biển cả bao la, cô tìm thấy sự đồng điệu giữa mình và sóng, phân thân, hóa thân vào sóng, tự biểu hiện mình để hiểu mình hơn. Ở mỗi khổ, sóng hiện lên một diện mạo, một ý nghĩa, cả bài thơ sẽ đem lại ấn tượng tổng hợp về hình tượng sóng giàu biến thái, phức tạp nhưng thống nhất. Sóng sinh ra từ biển, sóng là khát khao của biển, sóng ngàn năm ru vỡ bến bờ, để biển bờ hòa nhập. Qua mỗi khám phá về sóng, em lại thấy mình trong đó Khổ 1 Sóng luôn dạt dào, không đứng yên, khát khao tìm ra biển lớn. Em luôn mang đến cho tình yêu những trạng thái cảm xúc, những khát vọng, luôn muốn tự nhận thức cái cao cả trong tình yêu. Khổ 2 Sự tương đồng giữa sóng và em trước quy luật tự nhiên và sự bị ẩn của tình yêu. Khổ 3 Sự tương ứng, hòa nhập giữa sóng và em để khẳng định nỗi nhớ và sự thủy chung của người con gái trong tình yêu. Là một tình cảm nhân bản, các cảm xúc tình yêu âu lo, nỗi nhớ, khát khao, say mê, thường mang tính phổ quát, nhưng do tâm tính, kinh nghiệm sống và vốn văn hóa, mỗi nhà thơ sẽ có cách thểe hiện khác nhau. Cái riêng của Xuân Quỳnh trong bài thơ Sóng liên quan đến cái nhìn nữ tính của nhà thơ giàu trực cảm và ưa bộc bạch, nữ tính nhưng vẫn chủ động, tự tin của ngưởi phụ nữ hiện đại, nên nhân vật trữ tình trong thơ nồng nàn mà ý nhị, sôi nổi mà đằm thắm. Sóng Xuân Quỳnh Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ Biển Diêm Điền, 29-12-1967 Thơ Xuân Quỳnh giản dị nhưng không bao giờ cũ vì nó cũng có triết lí, thứ triết lí của thi ca, thứ triết lí đôn hậu của một người phụ nữ làm thơ. Xuân Quỳnh nói chuyện tình yêu, chuyện cái chết, chuyện được mất một cách rất giản dị mà lại đi vào lòng người. I. Khái Quát 1. Xuân Quỳnh 1942 – 1988 là một trong số những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ thời chống Mĩ cứu nước. Thơ tình yêu là một mảng đặc sắc và rất tiêu biểu cho hồn thơ Xuân Quỳnh – một trái tim hồn hậu, chân thành, giàu đức hi sinh và lòng vị tha. Trong thơ Xuân Quỳnh, khát vọng sống, khát vọng yêu chân thành, mãnh liệt luôn gắn liền với những dự cảm lo âu, những mong manh, bất ổn…. 2. Sóng là một trong những bài thơ thành công nhất của Xuân Quỳnh về đề tài tình yêu. Bài thơ được viết năm 1967, in trong tập Hoa dọc chiến hào 1968. Bài thơ thể hiện chân thực, tinh tế vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ luôn khao khát được yêu thương, gắn bó, một trái tim luôn trăn trở lo âu, một tấm lòng luôn mong được hi sinh, dâng hiến cho tình yêu. Bài thơ là sự vận động, phát triển của hai hình tượng Sóng và Em. Em là cái tôi trữ tình của nhà thơ, là hình tượng được miêu tả trong những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu. Sóng là hình tượng nghệ thuật được Xuân Quỳnh sáng tạo để diễn tả những cảm xúc , tâm trạng, những sắc thái cảm xúc vừa phong phú, vừa phức tạp của một trái tim phụ nữ đang rạo rực, khát khao yêu thương. Sóng chính là hình ảnh ẩn dụ cho trái tim người phụ nữ đang yêu, là sự hóa thân , phân thân của Em…Hai hình tượng ấy khi phân đôi để soi chiếu sự tương đồng, khi hòa nhập để âm vang, cộng hưởng. Trái tim người phụ nữ đang yêu soi vào sóng để nhận ra mình, thông qua sóng để thể hiện những rung động, đam mê, khao khát,…Hai hình tượng luôn đan cài, quấn quýt với nhau từ đầu đến cuối bài thơ, soi sáng cho nhau nhằm diễn tả sâu sắc, thấm thía hơn khát vọng tình yêu trào dâng mãnh liệt trong lòng người phụ nữ. 1. Khổ 1, 2 – Hình tượng Sóng trong không gian và thời gian với những khao khát tình yêu của người phụ nữ. Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ – Hình tượng sóng là ẩn dụ cho tâm hồn người phụ nữ đang yêu, là sự hóa thân, phân thân của cái tôi trữ tình. Nhà thơ đã diễn tả sắc điệu của sóng để thể hiện những cung bậc đối lập trong tâm hồn người phụ nữ đang yêu đôi khi dữ dội, dịu êm nhưng cuối cùng vẫn trở về dịu êm và lặng lẽ. – Hai câu thơ Dữ dội và dịu êm / Ồn ào và lặng lẽ có tới 4 tính từ mang sắc thái tương phản vả về ngữ âm đối thanh B – T và ngữ nghĩa đã gợi ra sự thất thường muôn đời của sóng, đó là những trạng thái đối lập, những thay đổi đột ngột bất ngờ khi dữ dội, ồn ào, bão tố, lúc lại yên ả, lặng lẽ, dịu êm,…Những trạng thái thất thường của Sóng đã gợi liên tưởng đến trái tim của người con gái khi yêu, bởi cũng như sóng, trái tim vốn rất nhạy cảm, rất dễ bị tổn thương của người con gái luôn bao hàm những trạng thái tâm lí đầy mâu thuẫn, phức tạp, thất thường với những buồn vui, nhớ nhung, mong ngóng, giận dỗi. – Tất cả những biểu hiện thất thường của Sóng cũng chính là những biểu hiện của tình yêu. Tình yêu luôn là sự thống nhất kì lạ của những mâu thuẫn, luôn mang trong mình những trạng thái tâm lí phong phú, phức tạp, đầy phức tạp cũng bởi vì tình yêu muôn thuở – Có bao giờ đứng yên Xuân Quỳnh. Tình yêu chân thực luôn xa lạ với những trạng thái thăng bằng, bình thản tới vô cảm. Sự thất thường vì thế không chỉ là đặc tính của tình yêu mà còn tạo nên nét duyên dáng, đáng yêu, tạo nên sự quyến rũ trong tình yêu của người phụ nữ. – Từ sự sắp xếp khéo léo về trật tự ngôn từ dữ dội – dịu êm, ồn ào – lặng lẽ, câu thơ cũng bộc lộ tinh tế nỗi lòng người phụ nữ khi yêu sau những dữ dội, ồn ào lại trở về dịu êm và lặng lẽ – người phụ nữ có thể vui buồn thất thường, có thể có những biểu hiện phức tạp tới khó hiểu trong tình yêu nhưng điều cuối cùng họ khao khát hướng tới vẫn luôn là cảm giác bình yên. – Hai câu thơ tiếp theo, sóng được đặt trong mối quan hệ với sông và biển Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể + Có thể hiểu hai câu thơ theo những nét nghĩa khác nhau dựa vào chức năng ngữ pháp của từ Sông. Khi coi Sông là một chủ thể cảm nhận thì hai câu thơ sẽ là một câu ghép chính phụ, ý thơ sẽ là một tuyên bố mạnh mẽ và kiên quyết nếu sông không hiểu được những khát vọng mãnh liệt của sóng thì sóng sẽ dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp đó, từ bỏ một không gian có thể là quen thuộc, bình an để tìm ra tận bể, nơi có sự đồng cảm lớn lao, nơi có thể tìm thấy một tình yêu thực sự. Người phụ nữ thường khao khát những bến bờ quen thuộc, bình yên của tình yêu song không vì thế mà cam chịu, nhẫn nhịn, họ đầy bản lĩnh để có thể chủ động, kiêu hãnh và quyết liệt hướng tìm sự đồng điệu, tri âm. + Cũng có thể hiểu sông như một trạng ngữ chỉ không gian sống, hoàn cảnh sống thì khi ấy ý thơ thể hiện một cố gắng không mệt mỏi của Sóng để có thể được sống đúng với Bản Ngã của mình giới hạn chật hẹp của hai bên bờ sông làm bức bối những con sóng. Trong lòng sông, sóng không thực sự là mình, không hiểu mình, không nhận ra mình. Sóng tìm ra bể lớn để thỏa sức là mình, để có thể nhận thức được sức mạnh và những khát khao của mình trong những mãnh liệt của đam mê. ⇒ Dù hiểu theo cách nào thì bản chất của tình yêu đều mang những nét tương đồng với sóng , đó là đều khao khát vươn tới sự mạnh mẽ, lớn lao, phóng khoáng, cao cả khôn cùng. – Nếu ở khổ 1, sóng được miêu tả trong không gian thì tới khổ 2, sóng được soi chiếu trong thời gian Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Sóng được đặt giữa ngày xưa và ngày sau. Những khái niệm chỉ thời gian và ý nghĩa khẳng định của cụm từ vẫn thế đã đem đến một ý niệm vĩnh hằng cho sóng bởi trong thực tế, biển là một thế giới vô biên với vô vàn những con sóng vĩnh viễn xao động. Sự hòa nhập tinh tế các nét nghĩa ẩn dụ trong khổ thơ đem đến cho người đọc một cảm nhận tương đồng giữa sóng và tình yêu giống như những con sóng từ ngàn xưa cho đến mai sau mãi cồn cào trong lòng biển, mãi trường tồn và vĩnh cửu với thời gian , nỗi khát vọng tình yêu rạo rực trong trái tim của con người cũng là khát vọng đã có từ muôn đời của nhân loại Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ, không thương một kẻ nào! Xuân Diệu. – Hai câu thơ sau là một ẩn dụ tinh tế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ. Trong cảm nhận của người phụ nữ đang yêu khi đứng trước đại dương, mặt biển giống như vồng ngực trẻ trung, cường tráng của trời đất, sóng tựa như nhịp thở phập phồng mang khát vọng tình yêu bồi hồi trong ngực biển. Hình tưởng thơ gợi đến một liên tưởng rạo rực biển tựa như con người, sóng giống như nhịp đập của trái tim yêu thương, còn biển thì còn sóng, còn con người thì còn khát khao tình yêu . Cũng như con sóng muôn đời dào dạt trong lòng biển, tình yêu là khát vọng vĩnh hằng của con người và mãnh liệt nhất là tuổi trẻ. 2. Khổ 3,4 Hình tượng Em xuất hiện trong sự đối diện với muôn trùng sóng biển, trước cái vô biển, vô hạn của trời đất và tình yêu. Trước muôn trùng sóng biển Em nghĩ về anh em Em nghĩ về biển lớn Từ khi nào sóng lên? – Khi đứng trước cõi vô biên, người ta thường quên đi cái nhỏ nhặt, tầm thường, những lo toan vụn vặt mà chỉ nghĩ đến những gì lớn lao, cao cả. Tình yêu là một tình cảm lớn lao, thiêng liêng, rất đặc biệt của con người, tình yêu thường phát triển theo quy luật chung của cuộc sống và quy luật riêng của tình cảm lứa đôi. Trước khát vọng của tình yêu mãnh liệt, trước sự kì diệu của tình yêu, con người thường có nhu cầu khám phá những bí ẩn vẫn luôn tồn tại trong lòng nó và vẫn luôn muốn cắt nghĩa cội nguồn của tình yêu. Song đó lại là những trạng thái tâm lí không dễ giải thích bằng những lí lẽ thông thường, khó ai có thể trả lời chính xác về nguyên nhân, về khởi nguồn của tình yêu, đúng như sự băn khoăn của Xuân Diệu “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?” – Tâm hồn luôn trăn trở của Xuân Quỳnh cũng thường trực nỗi khắc khoải tự nhận thức về mình cùng nỗi băn khoăn suy ngẫm về tình yêu. Suy ngẫm hiện lên trong những câu hỏi ề Sóng Tự nơi nào sóng lên?, về gió Gió bắt đầu từ đâu? Và sau cùng trở lại với câu hỏi muôn đời Khi nào ta yêu nhau? Những câu hỏi dồn dập như những con sóng nối tiếp đến vô cùng, miên man, không dứt, đưa suy nghĩ của con người tới vô tận. Câu hỏi đầu tiên về sóng, lời đáp dễ dàng, chóng vánh sóng bắt đầu từ gió. Câu hỏi thứ hai ráo riết hơn, lí trí muốn đẩy những băn khoăn trăn trở đến tận cùng nếu sóng bắt đầu từ gió thì gió bắt đầu từ đâu? Câu trả lời xuất hiện nhưng lại mơ hồ, chơi vơi giữa hai câu hỏi về gió và tình yêu Gió bắt đầu từ đâu Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau? – Câu trả lời chung Em cũng không biết nữa cho thấy cả gió và tình yêu đều bí ẩn và kì lạ, đều không thể cắt nghĩa, đều không có lí lẽ hay quy luật – và nếu có thì đó là quy luật riêng của trời đất, lí lẽ riêng của tình yêu mà thôi. Không biết khi nào ta yêu nhau và càng không biết vì sao ta yêu nhau? Đây cũng là một quy luật phổ biến trong tình yêu trực cảm thường đến trước lí trí, dẫn dắt lí trí. Tuy nhiên chính sự bí ẩn của trực cảm lại là yếu tố tạo nên nét quyến rũ của tình yêu, khi con người không thể lí giải được tình yêu của mình thì cũng là lúc họ đang sống thật nhất với những cảm xúc vô tư , chân thành của tình yêu. Cấu trúc đảo trong hai câu cuối của khổ thơ đáp trước – hỏi sau khiến câu trả lời duyên dáng như một nụ cười vừa bối rối, vừa hạnh phúc bối rối vì sự bất lực của lí trí và hạnh phúc khi nhận ra một điều kì diệu tình yêu đích thực không cần tới bất cứ lí do nào, tình yêu lớn lao hơn mọi thứ lí trí trên đời; tình yêu hồn nhiên, giản dị mà mãnh liệt, như sóng như gió, như thiên nhiên muôn đời bí ẩn, như một lẽ tự nhiên, huyền diệu của đất trời. 3. Khổ 5,6,7 – Nhân vật trữ tình thông qua sóng để tự biểu hiện những nỗi niềm, cảm xúc. a. Hình ảnh con sóng trong không gian và thời gian Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức. – Trong thực tế, sóng là hiện tượng thiên nhiên xuất hiện khi gió tạo nên những dao động trong nước, hiện tượng ấy mang tính vĩnh hằng bởi sóng luôn tồn tại trên bề mặt hoặc dưới lòng sâu thăm thẳm của đại dương và luôn có xu thế hướng vào bờ. trong bốn câu thơ đầu, nhà thơ dường như mới chỉ miêu tả sắc thái của sóng những từ ngữ trùng điệp luân chuyển nối tiếp tạo ra nhịp điệu sôi nổi, dồn dập, làm hiện lên hình ảnh những con sóng đang hăm hở trào dâng và trong cảm nhận của Xuân Quỳnh, đó là những con sóng đang nhớ bờ cồn cào, mãnh liệt. Đó là những con sóng vì nhớ bờ mà thao thức, ngày đêm ào ạt vỗ bờ như không biết đến thời gian. Nỗi nhớ ấy đầy ắp không gian dù dưới lòng sâu hay trên mặt nước, nỗi nhớ ấy tràn ngập thời gian dù là ngày hay đêm. Sóng nhớ bờ hay chính là em nhớ anh, một nỗi nhớ da diết, cồn cào, thường trực. – Khổ thơ dài hơn với hai câu thơ cuối đã diễn tả nỗi nhớ trào dâng khỏi những khuôn khổ, mực thước thông thường Lòng em nhớ đến anh – Cả trong mơ còn thức. Nếu như sóng nhớ bờ cả ngày và đêm thì em nhớ đến anh mọi nơi, mọi lúc ; nếu như sóng nhớ bờ mà ngày đêm không ngủ được thì em vì nhớ anh mà thức cả trong mơ; nếu nỗi nhớ của sóng bao trùm, chế ngự cả không gian và thời gian thì nỗi nhớ của em với anh lại xâm chiếm toàn bộ thế giới vô biên của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tiềm thức , nỗi nhớ hiện hữu trong ý nghĩ và nhịp thở. Hình tượng thơ cho thấy những khát khao mãnh liệt của người phụ nữ; sóng khao khát hướng vào bờ, em khao khát được có anh; tình yêu hiện lên đằm thắm, giản dị và trong sáng , thủy chung; khát vọng tình yêu cũng được bộc lộ táo bạo, chân thành. – Tuy nhiên trạng thái trong mơ còn thức không chỉ là nỗi nhớ, đó dường như còn là những dự cảm lo âu của một trái tim phụ nữ luôn khát khao tình yêu và hạnh phúc nhưng lại có quá nhiều trải nghiệm đắng cay, một trái tim từng đau đớn vì những tổn thương, mất mát trong tình yêu nên luôn lo sợ Lời yêu mỏng manh như làn khói – Ai biết lòng anh có đổi thay, một trái tim luôn xót xa Em đâu dám mong là vĩnh viễn – Hôm nay yêu , mai có thể xa rồi. Và do vậy, khi người phụ nữ đang yêu mà trong mơ còn thức thì thức không chỉ để nhớ tới anh mà thức còn như để trông giữ tình yêu, để tình yêu không tuột khỏi tầm tay. Trăn trở, lo âu, bất ổn luôn là nét tâm lí thường trực, ám ảnh trong hồn thơ Xuân Quỳnh. ⇒ Nhà thơ đã thông qua sóng để thể hiện cả nỗi nhớ và những dự cảm lo âu của một trái tim luôn đầy ắp tình yêu cùng những trải nghiệm bất hạnh. b. Sự thủy chung son sắt trong tình yêu Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh một phương – Nếu phương Bắc, phương Nam gợi những không gian xa xôi, cách trở, những không gian thường được lấy làm biểu tượng cho sự xa cách trong tình yêu, trong cuộc đời Vừa thoáng tiếng còi tàu – Lòng đã Nam đã Bắc Xuân Quỳnh thì các động từ ngược hướng như xuôi, ngược lại thể hiện những vất vả, gian khó, truân chuyên,… – Thông thường, người ta vẫn nói xuôi Nam, ngược Bắc. Nhưng ở đây, Xuân Quỳnh lại nói xuôi Bắc, ngược Nam. Sự khác biệt ấy hình như đã hé mở những éo le, trắc trở có thể xuất hiện trong tình yêu nói chung, trong tình yêu của nữ sĩ nói riêng. Nếu cấu trúc điệp cú pháp trong hai câu thơ làm đậm thêm những éo le, những xa xôi, cách trở thì từ dẫu điệp lại ở đầu hai câu thơ lại khẳng định bản lĩnh kiên cường của người phụ nữ – dám vượt qua tất cả mọi khó khăn để đến được với người mình yêu. – Xuân Quỳnh đã cho thấy một quan niệm thật đẹp khi khẳng định tình yêu đích thực không phụ thuộc vào những không gian Nam , Bắc , những phương hướng ngược, xuôi, trái tim chỉ biết yêu thương mà không bận tâm đến logic khách quan của cuộc đời. Hơn thế nữa, khi cái logic thông thường của lí trí đã bị xóa mờ thì trong tâm hồn người phụ nữ đang khao khát yêu thương chỉ còn lại hai miền xuôi ngược để hướng về anh, hướng về người mình yêu. – Sự thủy chung son sắt, bất chấp mọi khó khăn của người phụ nữ trong tình yêu cũng được thể hiện thật rõ nét Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương – Từ cuối cùng của khổ thơ lại là từ phương, một từ chỉ hướng trong không gian. Tình yêu của người phụ nữ đã đem đến một sáng tạo mới mẻ, độc đáo cho ngôn từ với tình yêu, không có phương Nam hay phương Bắc, mọi không gian khách quan đều vô nghĩa trước không gian kì diệu của tình yêu, người phụ nữ son sắt, thủy chung chỉ duy nhất hướng về phương anh, phương có người yêu dấu. Giữa cuộc đời rộng lớn, giữa vũ trụ bao la, anh là bến bờ duy nhất để lòng em hướng tìm. Nỗi nhớ và sự thủy chung trong tình yêu khiến vũ trụ không còn Nam, Bắc, Đông, Tây mà như được chia đôi phương trời có anh đẹp đẽ, ấm áp và phương trời không anh lạnh lẽo, u buồn. – Thay cho từ nhớ trong khổ 5 đã là từ nghĩ ở khổ 6. Nếu nhớ là xúc cảm tự nhiên, cảm tính thì nghĩ là tình cảm lâu bền, lắng đọng những suy tư. Trong nghĩ có cả yêu thương, cả mong nhớ, cả trăn trở, lo âu, cả giận hờn, buồn bã,… không chỉ là ý nghĩ bất chợt, anh đã trở thành ý nghĩ luôn canh cánh, thường trực trong lòng em. ⇒ Những khát vọng tình yêu sôi nổi, cháy bỏng được bày tỏ vừa mạnh mẽ, táo bạo, vừa chân thành, nữ tính, qua đó làm hiện lên vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ vừa hiện đại, vừa truyền thống. c. Niềm tin vào tình yêu Ở ngoài kia đại dương Muôn ngàn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở. – Nếu khổ thơ 6 thể hiện sự thủy chung, son sắt của người phụ nữ trong tình yêu thì khổ 7, thông qua hình tượng sóng, nhà thơ đã mượn chính quy luật khách quan của trời đất để kiểm chứng và khẳng định niềm tin vào sự thủy chung của mình, niềm tin vào bến bờ hạnh phúc và đích đến cuối cùng tốt đẹp của tình yêu khi con sóng nhớ bờ đã tới bờ hạnh phúc. – Giữa những ngược xuôi Nam Bắc của cuộc đời, người phụ nữ chỉ hướng về một phương duy nhất , nơi có anh. Cũng như giữa muôn vời cách trở của đại dương xa xôi, mọi con sóng đều chỉ tha thiết hướng tới bờ. – Có thể nhận ra cấu trúc đảo tinh tế trong hai câu cuối của khổ thơ. Nếu viết theo trật tự cú pháp thông thường của một câu ghép chính phụ dù A nhưng B thì hai câu thơ sẽ là dù muôn vời cách trở – con nào chẳng tới bờ, như thế ý thơ sẽ thuận lợi hơn, sự khẳng định sẽ chắc chắn, đầy lí trí với một kết thúc viên mãn, toàn thiện. Thế nhưng Xuân Quỳnh lại chọn một kết cấu đảo khiến niềm tin sâu sắc mà vẫn mong manh một chút bất ổn đầy cảm tính; niềm tin mãnh liệt, chân thành ma không hề ngây thơ, dễ dãi . Câu kết Dù muôn vời cách trở như một lời nói thêm để tự dặn lòng mình, tự nhắc nhở mình không bao giờ được mất niềm tin nhưng cũng không được ngây thơ, ảo tưởng về sự dễ dàng trong tình yêu, tình yêu có trải qua những trắc trở thì hoa mới thơm, quả mới ngọt ngào. 4. Hai khổ cuối – tình yêu tan vào sóng để dâng hiến và bất tử. – Không dừng lại trong niềm tin vào tình yêu như một kết cục có hậu, trái tim nhạy cảm, giàu suy tư của Xuân Quỳnh tiếp tục mở ra những trăn trở khi dòng suy ngẫm hiện hữu những hình ảnh của không gian và thời gian Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa – Thời gian và không gian được đặt trong hai bình diện đối lập cuộc đời và năm tháng, biển cả và mây trời. Cuộc đời chỉ quỹ thời gian ngắn ngủi của mỗi kiếp người, năm tháng là hoán dụ cho dòng thời gian vô thủy vô chung; biển cả là một không gian mênh mông nhưng vẫn là hữu hạn, còn mây trời lại gợi sự phiêu du trong vũ trụ vô tận vô cùng. Cuộc đời tuy dài, biển cả tuy rộng nhưng năm tháng sẽ đi hết cuộc đời như mây kia sẽ bay qua biển cả để đến với những không gian bao la trong vũ trụ. Khổ thơ thấm thía nỗi lo âu, buồn bã về sự trôi chảy của thời gian và cái hữu hạn của cuộc đời. – Những trải nghiệm cay đắng khiến Xuân Quỳnh sớm nhận ra và thấm thía sự hữu hạn của cuộc đời, của lòng người, trái tim người phụ nữ trong Xuân Quỳnh thể hiện những mong ước đầy nữ tính Làm sao để tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ – Câu thơ Làm sao để tan ra… mang cấu trúc nghi vấn – cầu khiến cho thấy cả nỗi trăn trở và niềm mong ước của người phụ nữ thật da diết và thành thực. Tan ra là hi sinh, là dâng hiến, là mong được hóa thân thành trăm con sóng nhỏ giữa biển lớn tình yêu. Mong ước được hi sinh và dâng hiến cũng là mong ước được sống hết mình, sống mãnh liệt trong tình yêu. Khao khát cháy bỏng trong tình yêu đã được nhà thơ bày tỏ chân thành, táo bạo và cũng thật nhân hậu, vị tha. – Hai câu thơ cuối mở ra cảm giác mênh mang của không gian biển lớn cùng sự vĩnh hằng của thời gian ngàn năm. Khi sống hết mình, yêu hết mình, để tình yêu lớn lao tới mức tan hòa trong cái vô biên của trời đất thì lúc ấy tình yêu cũng đồng thời được nhập vào dòng thời gian vĩnh hằng, tình yêu sẽ trường tồn cùng năm tháng với đất trời, vũ trụ. Con người sẽ chiến thắng được cái hữu hạn của cả thời gian và không gian, sẽ vĩnh viễn hóa tình yêu ngay trong cái ngắn ngủi, thoáng chốc của cuộc đời nếu họ dâng hiến và hi sinh trọn vẹn cho tình yêu. III. Kết Luận Có thể nói rằng, âm điệu thơ là một yếu tố rất quan trọng của thi ca, nó tạo ấn tượng trực tiếp và đầu tiên với người đọc. Nhiều khi người đọc bị cuốn hút, ám ảnh bởi độ ngân vang của từ ngữ thơ ngay cả khi chưa hiểu hết những ý nghĩa mà nó biểu đạt. Chi phối âm điệu thơ bao giờ cũng là tâm trạng, cảm xúc của thi sĩ. Âm điệu của bài thơ Sóng đươc tạo nên bởi hai yếu tố chính – Thể thơ năm chữ có khả năng gợi âm điệu dạt dào, vừa là cái nhịp nhàng của sóng biển, vừa là cái khắc khoải của sóng lòng với nhiều cung bậc cảm xúc. Xuân Quỳnh đã rất tài hoa trong việc ngắt nhịp, phối âm bằng trắc như những nhịp sóng khi dịu êm, khoan thai, khi dồn dập, dữ dội và nó cũng gợi đến những sự khắc khoải của sóng lòng. – Phương thức tổ chức ngôn từ, hình ảnh sáng tạo hòa trộn thanh âm, nhịp điệu của sóng với những trăn trở, khát khao, nhớ thương, hờn giận đan xen nối tiếp trong cõi lòng của người con gái khi yêu cũng tạo nên một yếu tố nhạc tính của thơ. – Hình tượng ẩn dụ “sóng” là một sáng tạo độc đáo của Xuân Quỳnh. Nếu trước đó, Xuân Diệu, trong bài thơ Biển đã mượn hình tượng sóng để nói về tình yêu với những khát vọng của “anh”, của người con trai thì Sóng của Xuân Quỳnh lại là những khát vọng tình yêu của “em” – của người con gái với những cảm xúc tình cảm phong phú, phức tạp. Ở lớp nghĩa tả thực, hình tượng sóng được miêu tả cụ thể, sinh động với những trạng thái mâu thuẫn, trái ngược nhau. Còn ở lớp nghĩa biểu tượng, sóng như có hồn, có tính cách, tâm trạng, gợi đến sự phong phú trong tâm hồn người con gái khi yêu – vừa say đắm, vừa tỉnh táo, vừa nồng nhiệt, vừa âm thầm, lúc sôi mãnh liệt, lúc lại kín đáo, sâu sắc. – Hình tượng sóng lại được khắc họa toàn vẹn, linh hoạt qua mạch kết cấu các khổ thơ, mỗi khổ là một khám phá về sóng, và song hành với sóng là “em”. Sóng và “em” có khi tách đôi soi chiếu vào nhau vẻ đẹp tương đồng, có khi đan cài quấn quýt, gợi một tình yêu nồng thắm, có khi lại hóa thân làm một, cộng hưởng vẻ đẹp trong nhau. Cấu trúc song hành này tạo thành chiều sâu nhận thức và nét độc đáo cho bài thơ. Bởi mọi tính chất của sóng đều được quy chiếu về tình yêu của người con gái chân thành, nồng hậu, say đắm, thủy chung, nhiều âu lo và khát vọng. – Sóng đã trở thành một trong số những bài thơ tiêu biểu nhất cho hồn thơ Xuân Quỳnh. Thông qua hình tượng Sóng, bài thơ đã thể hiện vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu vừa hiện đại vì sự biểu lộ thành thực, táo bạo, mạnh mẽ những khát khao, đam mê; vừa giữ được những nét truyền thống tốt đẹp trong sự dịu dàng, đằm thắm, đức hi sinh và sự gắn bó thủy chung. Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ “Sóng” Xuân Quỳnh – Nguyễn Thị Xuân Quỳnh Của Tác Giả Xuân Quỳnh Trong Tập Hoa Dọc Chiến Hào 1968 Tại Blog Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé! Tài liệu hướng dẫn phân tích bài thơ Sóng Xuân Quỳnh do Đọc Tài Liệu biên soạn gồm gợi ý cách làm, lập dàn ý chi tiết và một số mẫu bài văn hay của học sinh phân tích Sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh. Mời các em cùng tham khảo !NEW Xem ngay chi tiết đáp án đề thi Văn THPT Quốc gia 2021 và barem dẫn phân tích bài thơ SóngĐề bài Em hãy phân tích bài thơ Sóng của Xuân dẫn soạn bài Sóng - Xuân Quỳnh1. Phân tích đề- Yêu cầu của đề bài phân tích nội dung bài thơ Phạm vi tư liệu, dẫn chứng những từ ngữ, chi tiết, hình ảnh tiêu biểu trong bài thơ Sóng của Xuân Phương pháp lập luận chính phân Hệ thống luận điểm- Luận điểm 1 Bản chất, quy luật của “sóng” và “em”- Luận điểm 2 Những suy nghĩ trăn trở về cội nguồn tình yêu- Luận điểm 3 Nỗi nhớ, lòng thủy chung của người con gái trong tình yêu- Luận điểm 4 Khát vọng tình yêu vĩnh dàn ý phân tích bài thơ SóngMở bài phân tích bài Sóng- Giới thiệu tác giả, tác phẩm+ Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ trẻ thời kì chống Mĩ cứu nước, là thi sĩ của tình thương, lòng trắc ẩn và hồn thơ nữ tính.+ Bài thơ Sóng sáng tác năm 1967, in trong tập Hoa dọc chiến hào, là bài thơ viết về tình yêu tiêu biểu cho hồn thơ giàu chất nữ tính của Xuân bài phân tích bài thơ Sóng* Luận điểm 1 Bản chất, quy luật của “sóng” và “em” khổ 1,2- Mở đầu bài thơ là trạng thái tâm lý đặc biệt của một tâm hồn khao khát yêu đương đang tìm đến một tình yêu rộng lớn hơn.+ "dữ dội - dịu êm, ồn ào - lặng lẽ" nghệ thuật tương Hai trạng thái tâm lí đối nghịch lại được diễn tả trong một ngữ cảnh cụ thể làm hiện lên vẻ đẹp của những con sóng biển ngàn đời đối cực, gợi liên tưởng đến tâm lí của người phụ nữ khi yêu khi mãnh liệt khi lại dịu dàng.=> Xuân Quỳnh đã diễn tả thật cụ thể trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp trong một trái tim đang cồn cào, khao khát tình yêu.+ Ba hình ảnh “sông”, “sóng”, “bể” bổ sung cho nhau Sông và bể làm nên đời sóng, sóng chỉ thực sự có đời sống riêng khi ra với biển khơi mênh mang thăm thẳm.=> Hành trình của sóng là hành trình khám phá chính bản thân mình, khát khao vươn tới giá trị tuyệt đích trong tình yêu của người phụ nữ, bứt phá không gian chật hẹp để khát khao một không gian lớn lao.+ “Ôi con sóng... và ngày sau vẫn thế”Thán từ “ôi” thể hiện nét nồng nàn trong giọng thơ Xuân Quỳnh, là tiếng lòng thốt lên từ nỗi thổn thức của trái tim thuật đối lập “ngày xưa” - “ngày sau” càng làm tôn thêm nét đáng yêu của sóng-> Dù trong quá khứ hay hiện tại sóng luôn dạt dào, sôi nổi, luôn khát vọng. Đó cũng là khát vọng và bản tính của người phụ nữ muôn đời, mãi trường tồn, vĩnh hằng với thời gian.+ “Nỗi khát vọng tình yêu... ngực trẻ”“bồi hồi” là trạng thái tâm hồn bất định, khắc họa thật rõ ràng những nét cảm xúc có cái nôn nao, xao xuyến; có nỗi khắc khoải, da diết của tình yêu muôn đời vĩnh hằng trong “ngực trẻ”.=> Liên hệ tình yêu của tuổi trẻ với con sóng của đại dương, khát vọng tình yêu là khát vọng đặc trưng muôn đời của tuổi trẻ.* Luận điểm 2 Những suy nghĩ trăn trở về cội nguồn tình yêu khổ 3,4- Từ “Không hiểu nổi mình” nhà thơ liên tiếp đặt ra những băn khoăn, thắc mắc về biển cả, về tình yêu+ Điệp ngữ “em nghĩ về”+ Câu hỏi “Từ nơi nào sóng lên”-> Nhấn mạnh niềm khát khao, nhu cầu tự nhận thức bản thân, người mình yêu và nhu cầu nhận thức, lí giải nhưng lại không thể cắt nghĩa nổi của tình yêu.+ “Em cũng không biết nữa - Khi nào ta yêu nhau”-> Người phụ nữ băn khoăn về khởi nguồn của tình yêu và bộc bạch một cách hồn nhiên, chân thành, cách cắt nghĩa rất nữ tính, rất trực cảm của Xuân Xuân Quỳnh dựa vào quy luật tự nhiên để tìm khởi nguồn của sóng, của tình yêu, gợi lên sự trăn trở trước bí ẩn của tình yêu, thời điểm bắt đầu tình tình yêu.+ Lí giải được ngọn nguồn của sóng “Sóng bắt đầu từ gió”+ “Gió bắt đầu từ đâu?” “Em cũng không biết nữa”-> Tình yêu đến rất bất ngờ và tự nhiên không báo động trước.=> Câu thơ “Em cũng không biết nữa” như một cái lắc đầu nhè nhẹ, phân vân.+ Câu hỏi tu từ “Khi nào ta yêu nhau” -> nữ sĩ đang bâng khuâng và băn khoăn về câu hỏi muôn đời không ai lí giải nổi.* Luận điểm 3 Nỗi nhớ, lòng thủy chung của người con gái trong tình yêu khổ 5,6- Nghệ thuật tương phản+ “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước” -> gợi những phạm vi không gian khác nhau+ "ngày" - "đêm" -> phạm vi thời gian khác nhau- “ngày đêm không ngủ được” nhân hóa=> Diễn tả nỗi nhớ dạt dào, triền miên của sóng với bờ cũng là nỗi nhớ của người phụ nữ khi Người phụ nữ bày tỏ nỗi nhớ một cách trực tiếp, mạnh dạn, chân thành+ “Lòng em nhớ đến anh”+ Cách nói thậm xưng “Cả trong mơ còn thức”-> Nỗi nhớ mãnh liệt của một trái tim đang yêu, nỗi nhớ thường trực cả khi thức, khi ngủ, bao trùm cả không gian và thời gian.+ Nghệ thuật tương phản “xuôi - ngược”, "bắc - nam"+ Điệp ngữ “dẫu”, “vẫn”, “về”-> Hành trình của sóng ngoài biển lớn cũng như hành trình tình yêu của người phụ nữ giữa cuộc đời=> Tình cảm thủy chung của người con gái dù đi đâu, dù xuôi ngược bốn phương, thì em cũng chỉ hướng về một phương của anh, có anh, cho anh.* Luận điểm 4 Khát vọng tình yêu vĩnh cửu khổ 7,8,9- “Con nào chẳng tới bờ... Dù muôn vời cách trở”-> Quy luật vĩnh cửu của thiên nhiên, cũng giống như “em” muốn được gần bên anh, được hòa nhịp vào trong tình yêu với anh, dù khó khăn, thử thách vẫn luôn hướng đến “anh”.=> Người phụ nữ hồn nhiên, tha thiết yêu đời ấp ủ biết bao hi vọng, niềm tin vào hạnh phúc tương lai, vào cái đích cuối cùng của một tình yêu lớn như con sóng nhất định sẽ “tới bờ”, “dù muôn vời cách trở”.- “Cuộc đời tuy dài thế / Năm tháng vẫn đi qua” cảm giác cô đơn nhỏ bé trước cuộc đời, nỗi lo âu về sự hữu hạn của tình yêu trước thời gian vô “Như biển kia... bay về xa” cảm giác bất an trước cái dễ đổi thay của lòng người giữa “muôn vời cách trở”. Nhưng đây còn là vượt lên sự lo âu phấp phỏng đặt niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình yêu như mây có thể vượt qua biển “Làm sao” gọi sự băn khoăn, khắc khoải, ước ao được hóa thành “trăm con sóng nhỏ” để muôn đời vỗ mãi vào bờ.=> Đó là khát khao của người phụ nữ được sống trong “biển lớn tình yêu” bằng tình yêu và cùng tình yêu, khát khao hòa nhập tình yêu riêng tư trong tình yêu chung rộng bài phân tích bài thơ Sóng- Giá trị nội dung của bài Sóng Bài thơ là sự cảm nhận về tình yêu từ hình tượng sóng với tất cả những sắc thái, cung bậc nỗi nhớ, sự thủy chung, trắc trở và cả khát vọng vĩnh cửu hóa tình yêu của một tâm hồn phụ nữ luôn chân thành, khát khao hạnh Đặc sắc nghệ thuật+ Thể thơ ngũ ngôn liền mạch+ Xây dựng thành công hình tượng “sóng”+ Biện pháp nhân hóa, ẩn dụ, đối lập - tương phản,...+ Ngôn từ, hình ảnh trong sáng bình dị+ Cách ngắt nhịp linh hoạt, phóng khoáng+ Cách gieo vần, phối âm độc đáo, giàu sức liên tưởng+ Giọng thơ phong phú, vừa thiết tha, đằm thắm, vừa mãnh liệt sôi nổi, vừa hồn nhiên, nữ tính- Nêu cảm nhận của em về bài đồ tư duy phân tích SóngChi tiết sơ đồ tư duy phân tích bài thơ Sóng Xuân QuỳnhXem chi tiết Sơ đồ tư duy bài Sóng của Xuân QuỳnhTop 6 bài văn đạt điểm cao phân tích Sóng của Xuân QuỳnhPhân tích Sóng mẫu số 1Nhà thơ Xuân Diệu đã sử dụng cách so sánh ví von để diễn tả "Yêu là chết trong lòng một tí", Đỗ Trung Quân cũng đã từng bày tỏ "Anh đã thấy một điều mong manh nhất – Là tình yêu, là tình yêu ngát hương". Đồng thời, không thể không nhắc tới "Sóng" của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, nơi mà những tâm tư sâu kín và những trạng thái tinh vi, phức tạp của tâm hồn thiếu nữ được gửi gắm, khi nói về tình yêu trẻ trung, nồng nhiệt và khát khao hạnh phúc vĩnh viễn của con thơ xuyên suốt với hình ảnh của sóng, là một hình ảnh tượng trưng cho tâm trạng của người con gái đang yêu, đồng thời cũng là sự phân thân của cái tôi trữ tình Xuân Quỳnh. Bên cạnh hình tượng sóng, bài thơ còn xuất hiện hình tượng em. Hai nhân vật trữ tình này đôi khi phân đôi để soi chiếu lẫn nhau để làm nổi bật sự tương đồng, đôi khi lại hòa nhập vào nhau tạo ra một âm vang. Hình tượng Sóng là một sáng tạo tài tình của Xuân Quỳnh với giá trị thẩm mỹ cao, diễn tả tâm trạng và tình cảm với nhiều cung bậc cảm xúc của một trái tim phụ nữ khao khát yêu thương và hạnh dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bểMở đầu bài thơ là hình ảnh của những con sóng biển. Chúng có lúc dữ dội, ồn ào tưởng như sẽ hủy hoại tất cả trong những trận cuồng phong, nhưng cũng có khi dịu êm, lặng lẽ lúc trời trong xanh và gió im lìm. Sóng như vậy, đôi khi mạnh mẽ, đôi khi nhẹ nhàng, đột ngột ồn ào rồi lại chợt yên tĩnh. Sóng luôn biến đổi trong vô số hình dạng và tình trạng khác nhau. Nhưng liệu có ai đã từng tự hỏi tại sao sóng lại như vậy? Thực tế thì không cần thiết, ngay cả những con sóng cũng không thể hiểu được chính mình, chúng chỉ biết đó là những tâm trạng thường gặp. Sóng bối rối, trăn trở, và sóng muốn hiểu mình nên đã tìm đến những nơi sâu thẳm, rộng lớn và bao la như biển khơi. Sóng nghĩ rằng chỉ khi ở đó, có lẽ sóng mới có thể hiểu được chính sóng biển cũng có những tâm trạng tương tự con người không? Việc mượn hình ảnh sóng phải chăng là để làm biểu tượng cho người con gái? Sóng được miêu tả với những đặc điểm kì lạ, đa dạng và phức tạp cũng nhằm chỉ sự đa chiều, khó lý giải của người phụ nữ mà chính xác hơn là của tình yêu. Vì thế, sóng nước đã dần trở thành biểu tượng cho tình yêu. Giống như sóng, tình yêu là một khái niệm khó giải thích một cách minh bạch, rõ ràng. Tình yêu là như vậy và khao khát tình yêu của con người sẽ mãi không thay đổi qua thời con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻSóng ngày xưa cũng như sóng ngày nay vẫn không thay đổi. Sóng biển vẫn như vậy và sóng tình cũng chẳng có gì khác biệt. Tình yêu đã tồn tại từ ngàn đời qua mà không bị thay đổi, đó là một quy luật của thiên nhiên. Tình yêu không bị giới hạn trong một khoảng tuổi cụ thể, nhưng thường đi kèm với tuổi trẻ. Trong giai đoạn thanh xuân của cuộc đời con người, tình yêu phát triển mạnh mẽ nhất và mang đầy đủ ý nghĩa. Tình yêu tràn đầy sức sống, làm rung động trái tim của tuổi trẻ, khiến nó luôn hồi hộp và mong muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?…………Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phươngNếu sóng đã tìm đến tận biển rộng để tự hiểu mình thì em cũng tìm đến tình yêu với anh để hiểu sâu hơn về bản thân. Trước khung cảnh vô tận của biển cả, làm sao em không đắn đo với những câu hỏi đã tồn tại từ hàng ngàn năm, những câu hỏi vượt qua không gian và thời gian, những câu hỏi đơn giản nhưng khó giải thích. Tất cả những câu hỏi đó dường như cứ quấn lấy tâm hồn em, khiến em thao thức và trăn trở khôn nguôi. Em tự hỏi, giữa đại dương bao la ấy, nơi nào là điểm xuất phát của sóng? Không thể trả lời một cách chính xác, nhưng có thể nói rằng "Sóng bắt đầu từ gió". Vâng, không thể phủ nhận điều đó, sóng xuất hiện do có gió, nhưng "Gió bắt đầu từ đâu?". Đây là câu hỏi khó trả lời. Dường như sóng đã tới tận biển rồi nhưng vẫn không thể hiểu rõ về mình. Giống như sóng, em đã hòa mình vào biển lớn của tình yêu với anh, nhưng em không thể hiểu hết về chính mình. Em yêu anh từ đâu? Khi nào? Từ điều gì? Ánh mắt, nụ cười hay giọng nói? "Em cũng không biết nữa". Nhưng điều quan trọng là em hiểu rằng chúng ta yêu nhau vậy đó là tình yêu, chúng ta thường trải qua hai cung bậc cảm xúc yêu và nhớ, yêu một cách sâu đậm thì nhớ càng tha thiết. "Con sóng dưới lòng sâu - Con sóng trên mặt nước" là hai hình ảnh biểu trưng cho những cung bậc khác nhau của nỗi nhớ anh. Dù ở trên mặt nước hay dưới lòng sâu, con sóng vẫn có bờ. Bờ biển là nơi sóng đến, nơi mà sóng vuốt ve, ôm ấp và là mục tiêu mà sóng luôn nhớ, luôn không quên bất kể ngày hay đêm "Ôi con sóng nhớ bờ - Ngày đêm không thể ngủ được". Nỗi nhớ có thể hiện bên ngoài, nhưng cũng chứa đựng sâu thẳm trong tận cùng của trái tim. Khi anh không có bên cạnh, em nhớ, khi tỉnh giấc, em vẫn nhớ đến anh. Điều đó là bình thường. Nhưng ở đây, trong giấc mơ, em vẫn nhớ. Đó là một nỗi nhớ mới mẻ, đau lòng, làm trái tim rạo rực không yên "Lòng em nhớ đến anh - Cả trong giấc mơ còn thức". Đó chính là tình yêu!Từ xưa đến nay, nỗi nhớ luôn đi liền với khái niệm vô tận của thời gian và vô cùng của không gian. Đối với thời gian, nó không có ngày đêm; đối với không gian, nó không có phương hướng. Không gian có bốn phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, nhưng tình yêu chỉ có một phương hướng duy nhất, và đó chính là anh. Trong cuộc đời, em gặp biết bao nhiêu người, họ có thể vượt trội hơn anh nhưng em vẫn chọn anh, yêu anh và chỉ biết có anh. Chỉ duy nhất anh khiến em luôn nghĩ đến và hướng về "Nơi nào em cũng nghĩ - Hướng về anh một phương”. Bao giờ những người đang yêu cũng luôn hướng về nhau, họ là mặt trời chiếu sáng và sưởi ấm cho nhau đến cuối yêu thật đẹp, tươi sáng và bay bổng mãnh liệt là thế nhưng nó không thể tránh khỏi những thử thách và sóng gió của cuộc sống đời thường. Vì vậy, bên cạnh sự say mê, những người đang yêu cần có đủ nghị lực và lí trí để vượt qua mọi khó khăn thử thách của giông bão cuộc đời cùng với niềm tin rằng họ sẽ đạt được mục ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trởDù cho gió cuốn bão bùng từ mọi hướng thi cuối cùng những con sóng trên đại dương vẫn trở về với bờ. Giống như sóng, em sẽ vượt qua mọi khó khăn để đến với anh, bởi tình yêu anh mang lại cho em sức mạnh, như câu ca ngợi của ông bà xưaYêu nhau tam tứ núi cũng trèo Ngũ lục sông cũng lội, thất bát cửu thập đèo cũng là thế, thiêng liêng là thế nhưng tình yêu cũng lại là thứ ngắn ngủi, mong manh và khó đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vậy mà khi yêu, con người luôn mang trong mình sự khắc khoải và trăn trở. Nỗi trăn trở đó trở thành bức bách, thôi thúc mong muốn được tan ra thành hàng trăm con sóng nhỏ trong đại dương bao la, vô tận để được tồn tại, sống và yêu mãi mãi. Tình yêu bùng lên thành khát vọng, một khát vọng sôi sục nhưng cũng khiêm nhường, tràn đầy nữ Xuân Quỳnh là tiếng thơ vừa dịu dàng vừa sâu lắng vừa dữ dội lại vừa thiết tha. Nhớ tới chị chúng ta càng thêm trân trọng những thi phẩm đặc sắc của chị. Cùng với “Thuyền và biến”, “Sóng” là những bài ca không thể nào quên của tuổi trẻ và tình yêu. Xin cảm ơn nữ thi sĩ đã hiến dâng cho đời những vần thơ đẹp về tình yêu con người và cuộc tích bài thơ Sóng mẫu số 2Xuân Quỳnh là nhà thơ của hạnh phúc đời thường. Thơ bà là tiếng lòng của một tâm hồn luôn luôn khao khát tình yêu, gắn bó hết mình với cuộc sống hàng ngày, trân trọng, nâng niu và chăm chút cho hạnh phúc đời thường. Trong các nhà thơ nữ Việt Nam, Xuân Quỳnh xứng đáng được gọi là nhà thơ của tình yêu. Bà viết nhiều, viết hay về tình yêu nhưng có lẽ Sóng là bài thơ đặc sắc hơn cả. Bởi nó nói lên được một tâm hồn khao khát yêu đương, một tình yêu vừa hồn nhiên chân thật, vừa mãnh liệt, sôi nổi của một trái tim phụ yêu là đề tài muôn thuở của thi ca. Nhiều nhà thơ nổi tiếng đã viết về tình yêu với tất cả sự nồng nhiệt của một trái tim tuổi trẻ. Ta bắt gặp một Xuân Diệu nồng nàn, đắm say và khát khao dâng hiến cho tình yêu, một Nguyễn Bính mơ màng tìm về tình yêu đồng nội, một Anh Thơ tha thiết nhưng thẹn thùng cái duyên con gái… nhưng chỉ đến Xuân Quỳnh, cái khát vọng rất đỗi đời thường của con người đó mới được bộc bạch, mà bộc bạch một cách chân thành như chính cuộc đời nhà thơ vậy một thứ tình yêu vừa phong phú, phức tạp, vừa thiết tha sôi nổi của một trái tim phụ nữ đang rạo rực, đang khao khát yêu trong tác phẩm cùng tên của nhà thơ mang hình ảnh ẩn dụ. Nó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình đầy mơ mộng của thi nhân. Sóng và em tuy hai mà một, có lúc phân đôi để soi chiếu vào nhau làm nổi bật sự tương đồng, có lúc lại hòa nhập để tạo nên âm vang cộng hưởng. Và có thể nói qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã bày tỏ một tình yêu dạt dào, mênh mông và một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu đôi đầu bài thơ là trạng thái tâm lý đặc biệt của một tâm hồn đang khao khát yêu đương, đang tìm đến một tình yêu rộng lớn hơn. Xuân Quỳnh diễn tả thật cụ thể cái trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp trong một trái tim cồn cào khao khát tình yêu. Tính khí của người con gái đang yêu, cũng như sóng vậy thôi, vốn mang trong nó nhiều trạng thái đối cực “Dữ dội và dịu êm, Ồn ào và lặng lẽ”… Và cũng như sóng, trái tim người con gái đang yêu không chấp nhận sự tầm thường, nhỏ hẹp, luôn vươn tới cái lớn lao để có thể đồng cảm, đồng điệu với mình “Sông không hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể”. Có thể thấy ngay trong khổ thơ đầu tiên này một nét mới mẻ trong quan niệm về tình yêu. Người con gái khao khát yêu đương nhưng không còn nhẫn nhục, cam chịu nữa. Nếu “Sông không hiểu nổi mình” thì sóng dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp đó để “tìm ra tận bể”, đến với cái cao rộng, bao dung. Thật là minh bạch và cũng thật là quyết liệt !Nỗi khát vọng tình yêu xôn xao, rạo rực trong trái tim con người, trong quan niệm của Xuân Quỳnh, là khát vọng muôn đời của nhân loại mà mãnh liệt nhất là của tuổi trẻ. Nó cũng như sóng, mãi mãi trường tồn, vĩnh hằng với thời gian. Từ ngàn xưa, con người đã đến với tình yêu và mãi mãi cứ đến với tình yêu. Với con người, tình yêu bao giờ cũng là một khát vọng bồi hồiÔi con sóng ngày xưaVà ngày nay vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻKhi tình yêu đến, như một tâm lý tự nhiên và thường tình, người ta luôn có nhu cầu tự tìm hiểu và phân tích. Nhưng tình yêu là một hiện tượng tâm lý khác thường, đầy bí ẩn, không thể giải quyết được bằng lý lẽ thông thường, làm sao có thể giải đáp được câu hỏi về khởi nguồn của tình yêu, về thời điểm bắt đầu của một tình yêu. Cái điều mà trước đó đã từng là Xuân Diệu băn khoăn “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?” thì nay một lần nữa Xuân Quỳnh bộc bạch một cách hồn nhiên, thật dễ thương. Tình yêu cũng như sóng biển, như gió trời vậy thôi, làm sao có thể hiểu hết được. Nó cũng tự nhiên, hồn nhiên như thiên nhiên, và cũng khó hiểu, nhiều bất ngờ như tự nhiên vậySóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâuEm cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhauTình yêu thường cũng gắn liền với nỗi nhớ khi xa cách. Nỗi nhớ của một trái tim đang yêu được Xuân Quỳnh diễn tả thật mãnh liệt. Một nỗi nhớ thường trực cả khi thức, cả khi ngủ, bao trùm lên cả không gian. Một nỗi nhớ cồn cào, da diết, không thể nào yên, không thể nào nguôi. Nó cuồn cuộn, dào dạt như những đợt sóng biển triền miên, vô hồi, vô hạn. Nhịp thơ trong suốt bài thơ này là nhịp sóng, nhưng rõ nhất, dào dạt, hăm hở, náo nức nhất, mãnh liệt nhất là ở đoạn thơ nàyCon sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcVà, như trên đã nói, vẫn là hình tượng song hành của sóng và em bổ sung đắp đổi cho nhau nhằm diễn tả sâu sắc hơn, ám ảnh hơn tình yêu và nỗi nhớ cùng với lòng thủy chung vô hạn của một trái tim đang rạo rực yêu thương. Nỗi nhớ được diễn tả qua hình tượng con sóng nhớ bờ “Ngày đêm không ngủ được” vẫn chưa đủ, chưa thỏa, lại được thể hiện một lần nữa qua nỗi nhớ của nhà thơ “Lòng em nhớ đến anh, Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ tràn đầy lòng yêu của thi nhớ thường trực trong mọi không gian và thời gian, không chỉ tồn tại trong ý thức mà còn len lỏi trong ý thức, xâm nhập vào cả trong giấc mơ. Những đòi hỏi, khao khát yêu đương của người con gái được bộc lộ thật mãnh liệt nhưng cũng thật giản dị sóng chỉ khao khát tới bờ cũng như em khao khát có anh! Tình yêu của người con gái ở đây vừa thiết tha, mãnh liệt, vừa trong sáng, giản dị, vừa thủy chung duy nhất. Qua hình tượng sóng và em, Xuân Quỳnh đã nói lên thật chân thành, táo bạo, không hề giấu giếm cái khát vọng tình yêu sôi nổi, mãnh liệt của mình, một phụ nữ, một điều hiếm thấy trong văn học Việt Quỳnh viết bài thơ Sóng năm 1967, khi mà nhà thơ đã từng nếm trải sự đổ vỡ trong tình yêu. Song, người phụ nữ hồn nhiên tha thiết yêu đời này vẫn còn ấp ủ biết bao hi vọng, vẫn phơi phới một niềm tin vào hạnh phúc trong trương lai. Vừa tự động viên, an ủi mình, tác giả vừa tin vào cái đích cuối cùng của một tình yêu lớn như con sóng nhất định sẽ “tới bờ”, “dù muôn vời cách trở”. Tương lai hạnh phúc như đang còn ở phía trước. Và vì thế, ý thức về thời gian chưa làm nhà thơ lo âu mà chỉ làm tăng thêm niềm tin tưởngCuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xaXuân Quỳnh vừa thổ lộ trực tiếp, vừa mượn hình tượng sóng để nói và suy nghĩ về tình yêu. Những ý nghĩ này có vẻ tự do, tản mạn, nhưng từ trong chiều sâu của thi tứ vẫn còn sự vận động nhất quán . Đó là cuộc hành trình khởi đầu là sự từ bỏ cái chật chội, nhỏ hẹp để tìm đến một tình yêu bao la, rộng lớn, cuối cùng là khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân vĩnh viễn thành tình yêu muôn thủaLàm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn con gái mong muốn hòa mình vào bể đời rộng lớn, bứt mình ra khỏi những lo toan tính toán, để ngập chìm trong bể lớn tình yêu. Phải có một tình yêu như thế nào thì mới có được một mong muốn cao cả đến chừng ấy. Khát vọng tình yêu cũng là khát vọng sống mãnh liệt đủ đầy. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp và đáng sống và sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi trong tình yêu, bất tử với tình là một bài thơ tình yêu rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh ở giai đoạn đầu. Một bài thơ vừa xinh xắn, duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi nổi, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị sâu xa. Sau này khi đã nếm trải nhiều cay đắng trong tình yêu, giọng thơ Xuân Quỳnh không còn phơi phới bốc men say nữa, nhưng cái khát vọng tình yêu vẫn tồn tại mãi mãi trong trái tim tràn ngập yêu thương của nhà tích Sóng mẫu số 3Tình yêu là một đề tài quen thuộc trong thơ ca. Nhưng không phải vì thế mà thành đơn điệu và nhàm chán. Mỗi bài thơ, mỗi nhà nhơ là một thế giới riêng, một nhu cầu, một khao khát riêng không ai giống ai. Chẳng thế mà ta gặp Xuân Diệu trong thi đàn Việt Nam với chất men say tình yêu nồng nàn, mãnh liệt người tự cho mình là “kẻ uống tình yêu dập cả môi”, ta gặp Nguyễn Bính “người nhà quê" chân thật, da diết... và thật bất ngờ khi gặp nữ sĩ với tâm hồn dạt dào và say đắm trong tình yêu - Xuân Quỳnh. Thơ tình yêu của Xuân Quỳnh chân thành nhưng không kém phần cháy bỏng nồng say. Điều đó thể hiện không ít trong bài thơ ra đời vào năm 1967. Vào thời kỳ này, có thể nói rất ít những bài thơ tình yêu kiểu này nhất là với các nhà thơ nữ. Nếu có, phần lớn đều gắn bó với nhiệm vụ cách mạng, gắn với sứ mệnh thiêng liêng cao cả của dân tộc. Rất ít các nhà thơ tự bứt mình ra khỏi không khí chung để tìm vào cái gọi là riêng tư, sâu kín trong tâm linh mình. Dường như mọi người tránh và cố tình tránh... Nói như vậy để thấy rằng Sóng của Xuân Quỳnh là một bài thơ có nhiều điều đáng về sóng, biển và thuyền để nói lên tình yêu trai gái ta đã gặp trong thơ Xuân Diệu với bài Biển... Ngay trong Xuân Quỳnh cũng có Thuyền và Biển... nhưng tìm một bài nói lên nỗi băn khoăn day dứt như Sóng có lẽ là gặp con người yêu tha thiết và cháy bỏng, luôn luôn muốn bứt mình ra để tìm đến một cái gì đó rõ ràng, cụ thể. Trong cuộc sống, Xuân Quỳnh thể hiện rõ cái phong cách này. Đã yêu ai thì yêu hết mình, đã ghét ai thì ghét cay ghét đắng. Chính lẽ đó mà trong thơ Xuân Quỳnh vẫn giữ được vẻ tận tụy, dứt khoát, rõ ràng. Song điều này cũng thể hiệnLòng em nhớ đến trong mơ còn thức!Có lẽ là sức mạnh của tình yêu, niềm say mê và nỗi lòng cuồng nhiệt, đã mang con người vào thế giới thần tiên, thơ mộng. Tất cả những lo toan, tính toán, những phức tạp, rắc rối trên cõi đời để nhường chỗ cho ước mơ, cho khát vọng đắm say trong lòng người tất cả những gì tồn tại bên ngoài đều cho hết, xua hết ra ngoài ý tưởng. Khẳng định nỗi lòng, nhà thơ đã đưa ra trạng thái “trong mơ còn thức" để thuyết phục. Tôi còn nhớ, có một nhà thơ khi bày tỏ nỗi lòng của mình với người yêu cũng nóiAnh yêu em chỉ nhớ em thôiLúc đứng lúc ngồi lúc nào cũng nhớTrạng thái bồn chồn, xao xuyến, bứt rứt như cắn xé, cào cấu như giục giã người. Người con trai đứng ngồi không yên thì ở đây Xuân Quỳnh lại ngủ, thức không yên. Nào có kém gì đâu. Đã yêu nhau thường nhớ thường mong, thường đợi chờ nên không thể không có cái phút đứng ngồi không yên. Từ xa xưa, ông cha ta cũng có câuNhớ ai bổi hổi bồi hồiNhư đứng đống lửa như ngồi đống thanChính vì lẽ đó mà mở đầu bài thơ cũng nói lên cái tâm trạng băn khoăn, trạng thái không ổn định trong tâm hồn mìnhDữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bểHai trạng thái tâm lý ngược nhau lại được dồn trong một ngữ cảnh cụ thể trong một người, ở cùng một lúc. Dĩ nhiên nói “dữ dội”, “ồn ào", “lặng lẽ" là nói về sóng trong bài thơ Sóng là em, và em là sóng, hai câu này hòa lẫn trong nhau, quyện vào nhau. Đọc hai câu thơ tưởng như đã là một sự khập khiễng, trái ngược vậy mà ngược lại rất có logic và hợp lý. Có được như vậy, hẳn phải nói đến nhà thơ và cái tài biểu hiện tâm lý. Đọc cả khổ thơ ta cũng như lắng mình trong đó, nghe được tiếng thổn thức của hồn người, cả khổ thơ là một trạng thái khá đọng của xúc cảm. Con người nhà thơ không bình lặng, không giản đơn mà có nét gì đó trăn trở, day dứt. Đọc câu thơ ta nghe như tiếng sóng vỗ, như thấy được từng đợt sóng dập dìu. Ngôn ngữ thơ mang đầy âm thanh nhưng cũng gợi hình. Tiếng sóng không bình lặng, không dập dìu, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên bờ cát, không ôm ấp, vỗ về hay nũng nịu mà “dữ dội" mà "ồn ào" nhưng “dịu êm". Nhà thơ phả vào dòng thơ một chúi hơi thở mà câu thơ sống động hẳn lên, nghe như có tiếng cựa quậy. Nhẽ ra trong trạng thái bình thường thì phải biết "dữ dội" và “ồn ào”, “dịu êm” và “lặng lẽ". Song nếu như thế thì chẳng còn gì để sống “không hiểu nổi” để sóng phải “tìm ra tận bể". Hai câu thơ dưới thể hiện nỗi khát vọng tìm tòi đến tột độ. Câu thơ tưởng chừng như bất chợt bật ra, vậy là thỏa mãn. Trong cuộc sống có gì bực dọc, đau khổ hơn khi chính mình lại không hiểu nổi mình, không lý giải được mình, mình là ai có lẽ cái sức mạnh lớn nhất muốn lật tung cái “sâu kín” đó là mình phải tìm được tận cùng nó. Cái ý nghĩa này, còn theo đuổi nhà thơ đến tận cùng của bài thơ. Khát vọng được hòa mình vào bể lớn của cuộc đời, bể lớn của tình yêu cứ thôi thúc, giục “không hiểu nổi mình" nhà thơ liên tiếp đặt ra những băn khoăn, thắc mắc. Cuối cùng để tự dằn vặt mình, bởi lẽ hỏi cũng chỉ để hỏi mà thôi. Hỏi cho vơi nỗi lòngSóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâuEm cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhauQuy luật tự nhiên là sóng gió, nhưng còn tình cảm giải thích từ đâu... Đây là một điều cực khó, vẫn là nỗi băn khoăn dằn dỗi trong nỗi lòng mình. Vậy mà nỗi lo lắng, thảng thốt “không biết nữa", ngây thơ xen chút bất lực. Mọi câu hỏi đặt ra đều tha thiết tìm được nơi khởi nguồn, nơi “bắt đầu” của sự vật. Có như vậy nỗi lòng người mới thỏa trở với khổ thơ ta nghe thấy nỗi lòng nhà thơ trăn trở, nhịp thơ trong khổ thơ thay đổi lúc 3/2 lúc 2/3 linh hoạt nhưng không xuôi không thẳng, không bình thường nhưng cũng dằn vặt, cũng nghĩ suy tìm nay rất nhiều thi sĩ đặt câu hỏi về tình yêu. Nhưng tình yêu là tình cảm, là cảm xúc làm sao biết được nó như thế nào, đến từ đâu... và nhiều nữa, nhưng tất cả đều bất lực. Ngay đến Xuân Diệu - một nhà thơ tình nổi tiếng, một con người luôn có khát khao giao cảm với đời luôn yêu, say đắm trong tình yêu, người mà Trong giây phút chót dâng trời đấtCũng vẫn say tình đến ngất ngưNgười “uống” tình yêu đến “dập cả môi" cũng bất lựcLàm sao cắt nghĩa được tình yêuCó nghĩa gì đâu một buổi chiềuNó chiếm hồn ta bằng nắng nhạtBằng mây nhè nhẹ, gió hiu người phải thốt lên rằng "có gì lạ quá đi thôi" khó quá! Nhưng tình yêu là thế. Làm sao có thể cảnh giác được trong tình yêu. Nó đến lúc nào ta đâu có biết và chiếm ta lúc nào ta đâu có hay. Quay lại khổ thơ Xuân Quỳnh ta gặp câu thổ lộEm cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhauMột câu hỏi rất con gái, nhẹ nhàng, bối rối lẫn chút đắm say, ngọt ngào, nũng nịu. Nói thế, không có nghĩa là khổ thơ chỉ đơn thuần và cảm xúc, con người chỉ đơn thuần là yêu say đắm bên tình yêu bên sự nồng nàn còn là sự nghĩ suy, tìm tòi đòi hỏi một câu trả lời dù ít thôi nhưng phải có... Nhưng cuối cùng câu hỏi vẫn để đó, nhà thơ bất lực... làm sao mà có thể đáp nổi... Một ánh mắt bâng quơ, một câu nói vô tình nhiều khi cũng làm cho người ta tương tư chứ huống chi lại có một khoảng thời gian dài nỗi khát vọng tình yêu cứ bồi hồi, cứ xao xuyến trong ngực thêm một số bài văn mẫu hay cảm nhận về vẻ đẹp người phụ nữ trong bài SóngTình yêu trong thơ Xuân Quỳnh không giản đơn. Yêu thương cháy bỏng, nồng cay nhưng không vì thế mà hời hợtTrước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lênĐiệp từ “em nghĩ" nhắc đi nhắc lại càng làm rõ hơn sự suy nghĩ trong lòng người. "Em nghĩ” có nghĩa là đã thao thức, đã lo lắng, đã đặt ra nhiều câu hỏi, chứ không phải em chỉ quen bồng bềnh, quen si mê, đến chỉ yêu và đơn thuần là yêu. Xưa nay không hiểu người “chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì" tình yêu đã làm họ mù quáng, quên đi tất cả. Họ nhìn vào cõi hư vô, mộng ước, chỉ quen hưởng thụ chứ không biết suy yêu thường đồng hành với nỗi nhớ, sự mong đợi, vì lẽ đó mà trong thơ Xuân Quỳnh điều đó cũng thể hiện khá rõ. Yêu cuồng nhiệt thì nhớ cũng nát tan. Nỗi nhớ cứ dồn lên tầng tầng, lớp lớp như từng đợt sóngCon sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcĐọc khổ thơ, tìm thấy vị trí của con sóng và cũng thấy được nỗi nhớ trong lòng người. Con sóng nhớ bờ nhớ thao thức “Ngày đêm không ngủ được". Nói "Con sóng dưới lòng sâu", “Con sóng trên mặt nước" nhà thơ muốn nói đến sự toàn diện. Dù tận dưới đáy sông hay ngay trên bề mặt sóng vẫn chỉ nhớ bờ, thương bờ. Nỗi nhớ mong tưởng chừng đến tột độ, nhớ nhau nên trăn trở. Đến nỗi trong ca dao người xưa cũng từng nói “đèn thương nhớ ai mà đèn không tắt".Nỗi nhớ của con sóng chính là nỗi nhớ của con người, nỗi nhớ tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, nối tiếp nhau, thôi thúc, giục giã. Nói sóng để nói đến nỗi lòng mình. Nhớ nhau, nên thời gian như dài hơnTháng giêng ngày dài lắmBiết mà làm sao ngủ cũng chập chờnLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức!Khổ thơ được viết theo thể tăng dần, cảm xúc trong thơ được đun nóng đến tận cùng dào dạt... nóng bỏng. Trong thơ mình, khi nói về nỗi nhớ Xuân Quỳnh cũng đã viếtNhững ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau rạn vỡThuyền và BiểnPhải nói rằng, trong tình yêu Xuân Quỳnh yêu hết mình, yêu cuồng nhiệt, đắm say, cháy bỏng, nồng nàn. Nhà thơ tha thiết tắm mình trong nguồn cảm hứng vô tận này. Yêu nồng nàn như vậy nhưng trong Xuân Quỳnh vẫn có nét dịu dàng của con gái, vẫn biết là yêu đến nát tan, nhưng không vồ vập, ồn ào như Xuân Diệu. Người muốn “riết”, “say” muốn “hôn" và cuối cùng muốn “cắn" ''Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. Trong thơ ông tình yêu không bằng lặng, Xuân Diệu mạnh mẽ táo bạoĐã hôn rồi hôn lạiCho đến mãi muôn đờiĐến tan cả đất trờiAnh mới thôi dào dạtBiểnCàng đến cuối bài thơ Xuân Quỳnh càng tỏ ra mình là một con người sâu sắc, thủy chung. Tình yêu của Xuân Quỳnh là tình yêu từ hai phía, ở đây, nhân vật trữ tình đã có đối tượng để hướng tới chứ không vu vơ. Hơn nữa, tình cảm, tâm hồn của nhân vật trữ tình không phải là bi quan, chán nản mà tràn đầy hy vọng. Đọc bài thơ, không hề gặp cái tư tưởng “Tương tư thức mấy đêm rồi. Biết cho ai hỡi ai người biết cho”.Khổ thơ tiếp khẳng định được điều đóDẫu xuôi về phương BắcDẫu ngược về phương NamNơi nào em cũng nghĩHướng về anh một phươngĐến đây nhà thơ đã đưa ra khái niệm không gian để nói lên mức độ thủy chung. Hai từ “dẫu xuôi, “dẫu ngược", “phương Bắc”, “phương Nam" là những từ cụ thể khẳng định sự thủy chung khoảng không gian, địa điểm đặt ra trong khổ thơ nói lên độ dài nỗi cách trở, gian lao của thực tế với con người. Phương hướng, khoảng cách đặt ra xa bao nhiêu thì lòng người lại thể hiện rõ sự thủy chung bấy nhiêu “một phương". Câu thơ như một lời khẳng định rắn rỏi, mạnh mẽ, dứt khoát, rõ ràng. Khổ thơ đặt ra nhiều thử thách, nhiều cách trở nhưng cũng đưa ra được sự quyết tâm của con người. Tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, nếu như đó là tình yêu chân thật, thủy chung. Lời thơ vang lên như một lời thề nguyện đọc lên cứ rưng rưng xúc động. Đã có bài hát khẳng định về điều này "Dù thời gian xa xôi, dù đường dài xa xôi. Em vẫn như ngày xưa. Mến yêu anh trọn đời". Thơ Xuân Quỳnh cũng hướng về điều đó tuy cách diễn đạt có như để khẳng định thêm cho lời nói của mình nhà thơ đã đưa ra hàng loạt các dẫn chứng về thiên nhiên, tạo vật. Tất cả rồi sẽ chiến thắng nếu có sự kiên nhẫn, có sức mạnh. Mọi vật rồi sẽ bị chinh phục nếu con người có ý chí, quyết tâmỞ ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trởCuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xaHàng loạt các thử thách được đưa ra “sóng", cuộc đời và “biển” rộng là thế, dài là thế nhưng đều bị chinh sóng được Xuân Quỳnh ví như tình yêu "bồi hồi trong ngực trẻ". Nhân vật ước được tan ra thành trăm con sóng nhỏ để thể hiện một ước mong, khát vọng đến tha thiếtLàm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗKhổ thơ kết là một ước muôn khôn cùng. Không có tình yêu cuộc sống tha thiết, không có sự đam mê đến tột cùng không có sự thủy chung làm sao có được những câu thơ như vậy. Trong ước mong vẫn lẫn chút băn khoăn của “làm sao được tan ra". Nhưng cũng phải thấy rằng chỉ có tình yêu thế nào đó thì mới có được ước mong như vậy. Mong muốn xé tan mình, hòa lẫn với bể đời rộng lớn, bứt mình ra khỏi nhọc nhằn, lo loan, tính toán để ngập mình trong tình yêu, tuổi trẻ, ngọt ngào và hạnh mong tồn tại vĩnh hằng trên cõi đời này thôi thúc, giục giã. Lời thơ, ý chí, nhịp thơ có phần nhanh hơn, mạnh hơn, gấp gáp hơn. Bài thơ kết thúc mà lời thơ còn vang vọng mãi, ào ạt của sóng, ước muốn tung mình vào bể tình yêu càng ngày nhiệt trúc bài thơ được xác lập theo cấu trúc đan xen hình tượng sóng - bờ khổ thứ 5, sau đó là anh - em khổ 3,4 rồi lại sóng - bờ khổ 7. Lớp lớp sóng đan xen nhau tới lui như vậy biển như lặng dần đi nhường chỗ cho những suy tư về cuộc thơ viết theo thể 4 câu 5 chữ rất dễ thể hiện tình cảm chân thành của nhà thơ. Trong tình yêu sao không có phút trăn trở, giận hờn, thương nhớ. Nhưng xưa nay, trong thơ từ, nhất là thơ của các nữ sĩ người ta thường chỉ bắt gặp sự nhẹ nhàng yếu đuối, thầm kín chứ ít ai thấy sự mạnh mẽ, táo bạo. Phải chăng chính vì điều này mà phong cách thơ Xuân Quỳnh đã nổi rõ và khẳng định thêm sức mạnh của “phái yếu". Xưa nay, ta thường gặp sự hậm hực trong bài thơ của phái “mày râu".Anh yêu em đến nay chừng có thểNgọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phaiAnh yêu em âm thầm không hy vọngLúc đứng ngồi hậm hực lòng ghenTôi yêu em - PuskinCòn Xuân Quỳnh thể hiện sự mạnh mẽ, dứt khoát, chung thủy, nồng nàn và cũng thắc mắc, cũng có phút bực mình, trăn ra đời cách đây đã gần ba mươi năm nhưng độ nồng nàn, đắm say của nó vẫn không phai giảm trong lòng người. Có thể nói, trong phút giây này nhiều bạn trẻ vẫn đọc thơ giật mình thấy "sợ". Yêu hết mình, hết lòng vì nhau, yêu thương gần gũi và thủy chung đó là một tình yêu đẹp song không dễ gì mà có được. Đọc thơ Xuân Quỳnh phần nào đó ta hiểu được con người nhà thơ. Trong cuộc sống thi sĩ vẫn tận tụy với con cái, yêu thương chúng rất mực, hết lòng vì chúng, với chồng cũng vậy, một người vợ thủy chung và đảm đang... Thơ Xuân Quỳnh là con người Xuân Quỳnh. Khi nhận xét về phong cách Xuân Quỳnh, Võ Văn Trực nói “Điều đáng quý ở Xuân Quỳnh và thơ Xuân Quỳnh là sự thành đạt, thành thật trong quan hệ với bạn bè, với xã hội và trong cả tình yêu. Chị không quanh co, không giấu diếm một điều gì. Mỗi dòng thơ, mỗi trang thơ đều phơi bày một tình cảm và suy nghĩ của chị. Chỉ cần qua thơ, có thể biết được khá kỹ đời tư của chị. Thành thật, đây là cốt lõi của thơ Xuân Quỳnh”.Phong cách Xuân Quỳnh về sau này vẫn thế. Qua “Thuyền và biển" càng khẳng định sự đồng nhất rõ hơn trong con người này. Đáng tiếc, cuộc đời đã cướp đi một cây bút đầy tài năng và hy vọng. Song dù không còn nữa nhưng thơ Xuân Quỳnh, những bài thơ tình cảm cho con trẻ “Lời ru trên mặt đất”, “Tiếng gà trưa", “Chuyện cổ tích về loài người” đến cả những bài thơ tình yêu “Thuyền và Biển”, “Sóng"... đều để lại nhiều hấp dẫn trong lòng người. Thơ Xuân Quỳnh sẽ còn in đậm trong tâm trí nhiều độc giả hôm nay và ngày mai.» Có thể bạn quan tâm Dàn ý phân tích bài thơ Sóng của Xuân QuỳnhPhân tích Sóng mẫu số 4Ta từng biết đến những vần thơ yêu đương vội vàng, hối hả của ông hoàng thơ tình Xuân Diệu “Đã hôn rồi hôn lại/ Cho đến mãi muôn đời/ Đến tan cả đất trời/ Anh mới thôi dào dạt”. Nhưng cũng không thể không nhắc đến một Xuân Quỳnh với tình yêu dịu dàng, nhưng đậm sâu, khắc khoải, điển hình của người con gái. Tình yêu ấy đã được thể hiện đầy đủ và trọn vẹn nhất trong bài thơ được in trong tập “Hoa dọc chiến hào”, viết khi bà đứng trước biển Diêm Điền. Lúc này Xuân Quỳnh đang ở độ tuổi 25, vừa trải qua những đổ vỡ trong tình yêu. Người phụ nữ ở độ tuổi này có suy nghĩ rất chín về tình yêu; mặt khác cũng thấy được ý thức của cái “tôi” bên cạnh cái ta chung. Tác giả cũng không đặt tình yêu trong quan hệ cảm tính một chiều mà thể hiện khát vọng tình yêu như một nhu cầu tự nhận thức, khám đầu bài thơ với hai câu thơ cùng cấu trúc tạo nên những làn sóng vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ “Dữ dội và dịu êm/ Ồn ào và lặng lẽ”. Câu thơ tạo thành hai cặp đối lập “dữ dội / ồn ào” và “dịu êm / lặng lẽ”, chỉ với bốn tính từ nhưng Xuân Quỳnh đã diễn tả đầy đủ những cung bậc khác nhau của sóng. Đây đồng thời cũng chính là cung bậc cảm xúc của người con gái khi yêu. Xuân Quỳnh ngắt nhịp 2/3 cho câu thơ, đồng thời với sự luân phiên nhịp nhàng bằng trắc đã có thấy sự đối nghịch trong những trạng thái của sóng, cũng là trạng thái của em, với liên từ “và” đã khẳng định dù chúng là những xúc cảm đối nghịch nhưng luôn song song tồn tại với nhau, không mâu thuẫn mà đan xen, vận động và có sự chuyển hóa. Đây chính là những cung bậc cảm xúc phức tạp trong tâm hồn người con gái đang tình yêu mấy ai có thể hiểu sâu sắc và tường tận, nhưng người con gái ở đây không chịu những yếu tố mập mờ như thế, cô quyết tâm từ bỏ không gian nhỏ hẹp, đến với không gian rộng lớnSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bểĐây quả thực là một quyết định hết sức táo bạo, quyết liệt của người con gái. Nó khác hẳn người con gái trong xã hội cũ luôn bẽn lẽn, thẹn thùng, không dám quyết định cuộc đời mình. Còn người con gái chủ động tìm kiếm câu trả lời, tìm kiếm hạnh khao được yêu thương là nỗi khát khao muôn đời, đặc biệt là tuổi trẻ. Xuân Diệu đã từng viết rằng “Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một người nào”. Yêu đương như một lẽ tất yếu của con người, và người con gái trong bài thơ cũng vậy, nỗi khát khao tình yêu bồi hồi trong lồng ngực trẻ, luôn thổn thức, rực cháy. Các từ “ngày xưa”, “ngày sau” khẳng định sự trường tồn vĩnh cửu của sóng cũng như sự trường tồn vĩnh cửu, bất diệt của tình yêu“Nỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ”Trong bất cứ vấn đề nào của cuộc sống, con người luôn có nhu cầu giải mã, lí giải chúng và trong tình yêu của không phải là một ngoại lệ “Trước muôn trùng sóng bể /.../ Khi nào ta yêu nhau”. Hình tượng sóng được Xuân Quỳnh sử dụng để diễn tả bản chất của tình yêu đó là sự bí ẩn không thể lí giải được. Giữa em và muôn trùng sóng bể có sự đối lập rất rõ nét, em nhỏ bé, mong manh, hữu hạn trước cái vô biên, rộng lớn của vũ trụ, chính điều đó đã làm thức dậy những suy tư, trăn trở trong lòng cô gái đang yêu. Từ “em nghĩ” được lặp lại hai lần, nhấn mạnh vào nhu cầu khám phá, cắt nghĩa. Em nghĩa về biển lớn “Từ nơi nào sóng lên?” và câu trả lời là “Sóng bắt đầu từ gió”; em nghĩ về anh và em, là câu hỏi muôn đời “Khi nào ta yêu nhau?”, và câu trả lời thật chính xác “Em cũng không biết nữa”. Quả đúng tình yêu chẳng thể đong đếm, cân đo chính xác từng giây phút, từng thời điểm, tình yêu như một cơn mưa rào, bất chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, hạnh phúc. Hai câu hỏi của nhân vật trữ tình đan cài, hòa quyện vào nhau, chúng dường như nhập vào làm một. Nếu như nguồn gốc của sóng, ta có thể cắt nghĩa được, thì nguồn cội của tình yêu ta lại không thể cắt nghĩa nổi. Đó là một điều lạ lùng, bí ẩn, đây cũng chính là yếu tố tạo nên sự hấp dẫn cho tình nhịp sóng khi êm đềm, khi dâng lên cuộn trào cũng như chính cung bậc cảm xúc trong tình yêu Con sóng dưới lòng sâu /.../ Dù muôn vời cách trở. Nỗi nhớ là cảm xúc chủ đạo của đoạn thơ này, nỗi nhớ ấy gắn với không gian “dưới lòng sâu”, “trên mặt nước”, với “bờ”; nó bao trùm cả thời gian “ngày đêm không ngủ được”, và xâm chiếm tâm hồn con người, ngay cả trong vô thức “Lòng em nhớ đến anh/ Cả trong mơ còn thức”. Một tiếng “nhớ” thôi mà đã diễn tả đầy đủ được tình yêu em dành cho anh. Đồng thời đây là khổ duy nhất trong bài có đến 6 câu thơ, sự phá cách ấy đã góp phần diễn tả trào dâng mãnh liệt của nỗi nhớ trong tình nhớ da diết, khắc khoải đi cùng với sự thủy chung, son sắt trong tình yêu của nhân vật trữ tình “Dẫu xuôi về phương Bắc/.../ Hướng về anh – một phương”. Phương Bắc và phương Nam là hai địa danh cách xa nhau hàng ngàn cây số, sử dụng hai danh từ này nói lên sự xa xôi, cách trở. Đặc biệt trong cách dùng từ xuôi về Bắc, ngược về Nam dường như đã hàm chứa sự cách trở, éo le, những biến động trong cuộc đời. Nhưng đối lập với cái thường biến ấy là sự bất biến “Nơi nào em cũng nghĩ/ Hướng về anh – một phương”. Đó là biểu hiện của tấm lòng thủy chung, son sắt.“Ở ngoài kia đại dươngTrăm ngàn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở”Trong khổ thơ, Xuân Quỳnh sử dụng rất sáng tạo cặp hình ảnh ẩn dụ “sóng – bờ” ở đây được sử dụng rất mới mẻ dù đã được nói đến nhiều trong ca dao, thơ cũ. Nếu trong ca dao, sóng/ thuyền/ đò là ẩn dụ cho người con trai, bờ/ bến ẩn dụ cho người con gái; thì ở đây “sóng” lại là hình ảnh của người con gái, “bờ” là niềm hạnh phúc sum vầy. Như vậy, trong khổ thơ, ta không chỉ thấy vẻ đẹp của một tình yêu mãnh liệt, thủy chung mà còn thấy được sự chủ động đầy mạnh mẽ của người con gái khi bỏ cái chật chội, bé nhỏ Xuân Quỳnh hướng đến cái lớn lao hơn, đẹp đẽ hơn đó là khát vọng dâng hiến và bất tử hóa tình yêu Cuộc đời tuy dài thế/.../ Để ngàn năm còn vỗ. Khổ thơ thứ tám vừa là suy tư về không gian, thời gian nhưng đồng thời cũng thể hiện những nhận thức trong tình yêu và đi đến ước nguyện được tan ra, được dâng hiến trọn vẹn trong tình yêu. Nhà thơ khao khát tình yêu của mình hoà trong tình yêu của mọi người. “Tan ra” không phải mất đi mà hoà giữa cái chung và cái riêng. Tình yêu như thế không bao giờ cô thơ sáng tạo hình tượng sóng đặc sắc, giàu ý nghĩa biểu tượng. Kết hợp với kết cấu song hành giữa “sóng” và “em” khi đan cài, hòa quyện làm một khi tách rời, độc lập để nhìn ngắm, nhận thức và soi chiếu nhau. Thể thơ ngũ ngôn, giàu nhịp điệu, ngôn ngữ tinh tế, giàu cảm xúc đã góp phần tạo nên sự thành công của tác hình tượng “sóng” giàu sức biểu cảm và trên cơ sở khám phá sự tương đồng “sóng” và “em”, Xuân Quỳnh đã diễn tả một cách chân thực và đầy đủ nhất tình yêu của một người phụ nữ thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách, bão giông của cuộc đời và sự hữu hạn của đời người để sống trọn vẹn trong tình yêu. Tình yêu ấy vừa mang vẻ đẹp truyền thống vừa có những nét hiện đại.» Dàn ý phân tích hình tượng sóng trong bài thơ SóngPhân tích bài Sóng mẫu số 5Xuân Quỳnh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ thơ trẻ thời kì chống Mỹ cứu nước. Thơ của nữ sĩ dễ đi vào lòng người với vẻ đẹp giản dị mà đằm thắm. Trong đó, Sóng là thi phẩm nổi bật của đời thơ Xuân bài thơ có hai hình tượng trung tâm đó là hình tượng sóng và em. Sóng trước hết là một sự vật thiên nhiên, nhưng hình ảnh này không chỉ mang nghĩa thực mà còn mang ý nghĩa biểu tượng. Đó không chỉ là sóng biển mà còn là sóng tình yêu trong biển khơi tâm hồn người phụ nữ. Tác giả mượn sóng để nói lên những cung bậc cảm xúc trong lòng người con gái đang yêu. Hình tượng “em” là sự hóa thân của cái tôi Xuân Quỳnh. Nữ sĩ đã trải lòng mình trên những trang thơ, giãi bày những cảm xúc, suy tư trong tình yêu. Sóng và em vừa song song tồn tại vừa soi chiếu lẫn nhau và có lúc lại hòa nhập vào làm thơ “Dữ dội và dịu êm... Khi nào ta yêu nhau”. Đây là những câu thơ đầu trong bài thơ “Sóng” mà thi sĩ đã khắc họa hình tượng sóng và hình tượng em để nói lên những tiếng lòng của nhà thơ. Hai câu thơ đầu tác giả nêu lên những trạng thái cảm xúc đối lập của sóng lúc thì dữ dội, mạnh mẽ xô bờ khi thì chảy trôi lững lờ, dịu êm. Đó cũng là những cảm xúc của người con gái khi yêu. Trong tình yêu, lúc thì người con gái cuồng nhiệt, đắm say nhưng cũng có khi e ấp, dè dặt. Những trạng thái đó mâu thuẫn nhưng lại thống nhất với nhau. Hai câu thơ trên được tổ chức theo phép đối tạo nên một cấu trúc cân xứng, hài hòa, làm nổi bật các thuộc tính đa dạng mà nhất quán của sóng. Tác giả đặt những tính từ “dịu êm”, “lặng lẽ” ở cuối câu thơ vì đây là con sóng nữ tính.“Sông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể”Phép nhân hóa đã thổi hồn vào sóng để biến nó trở thành một con người. Sóng không chấp nhận giới hạn chật chội, khi không được sông hiểu, khi không tìm thấy được sự đồng điệu, nó tìm ra đại dương mênh mông. Trong tình yêu, người phụ nữ cũng không chấp nhận những gì tầm thường, chật hẹp mà thường hướng tới những điều cao cả, lớn lao, thường muốn vươn đến những khát vọng vô đoạn thơ tiếp theo, tác giả thông qua quy luật của sóng để nói về quy luật của tình yêu.“Ôi con sóng ngày xưa…Bồi hồi trong ngực trẻ”Con sóng đã vỗ bờ từ ngàn xưa cho đến bây giờ và mãi mãi về sau này. Đó là quy luật bất biến của tự nhiên. Tình yêu cũng vậy, trước đây, hiện nay và mãi mãi về sau nó vẫn khơi lên những khát khao bồi hồi, rạo rực. Chừng nào còn con người trên cõi thế gian thì chừng ấy tình yêu còn tồn tại như món quà kì diệu mà thượng đế ban tặng cho nhân vật trữ tình đứng trước biển khơi với những nghĩ suy sâu lắng“Trước muôn trùng sóng bể…Từ nơi nào sóng lên”Người con gái đang nghĩ về bản thân mình, nghĩ về người thương và cũng suy tư về sóng biển. Nhân vật trữ tình đang ở trong niềm khao khát lí giải nguồn gốc của sóng cũng như nguồn gốc của tình yêu.“Sóng bắt đầu từ gió…Khi nào ta yêu nhau”“Em” đã không phải truy tìm được căn nguyên của sóng cũng như nguồn gốc của tình yêu. Tình yêu diệu kì, bí ẩn như thế giới tự nhiên. Nó là những rung động của con tim có những khi lí trí không thể can thiệp và cũng chẳng giải thích được. Tình yêu vốn luôn là một câu hỏi, một ẩn số khó tìm thấy đáp án rõ ràng. Tác giả cũng phải thốt lên thổ lộ rằng "Em cũng không biết nữa. Khi nào ta yêu nhau”. Chính cái không biết ấy lại là một bằng chứng cho tình yêu chân thật, đắm say, không toan tính, người phụ nữ chỉ đi theo sự dẫn dắt của tâm thơ trên đã khắc họa lại hình tượng sinh động hình tượng sóng và hình tượng em. Qua hình tượng sóng tác giả muốn nói lên quy luật bất diệt tình yêu. Đoạn thơ trên rất thành công với thể thơ 5 chữ. Các câu thơ ngũ ngôn nối tiếp nhau như những con sóng miên man, dạt dào ngoài đại tích Sóng mẫu số 6Là nhà thơ nữ đặc biệt nhất trong thơ ca hiện đại Việt Nam, Xuân Quỳnh đã được người yêu thơ trao cho danh hiệu "Nữ hoàng của thi ca tình yêu". Những bài thơ của bà là những lời nói chân thành, thủy chung, nhân hậu, tràn đầy cảm xúc và ấm áp khát khao hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày. "Sóng" được coi là bài thơ hay nhất của Xuân Quỳnh về đề tài tình yêu và đã mang đến nhiều cảm xúc sâu lắng cho người hình tượng sóng là một hình tượng động, bất biến nên các nhà thơ thường lựa chọn sóng để tượng trưng cho tình yêu. Trong khi Xuân Diệu mượn sóng để tượng trưng cho tình yêu, Xuân Quỳnh lại mượn sóng để biểu tượng cho những cung bậc tình cảm của người phụ nữ trong tình yêu với nhiều khao khát và biến động. Hai hình ảnh sóng và em luôn song hành với nhau, sóng là em và em cũng là sóng. Sóng và em hòa quyện với nhau, soi chiếu cho nhau để làm tôn lên những vẻ đẹp đa dạng và phong hết, hình tượng sóng được khai thác từ âm điệu và nhịp điệu. Trong thơ ca, âm điệu là một trong những yếu tố quan trọng nhất, nó tác động trực tiếp và tạo ấn tượng trực tiếp ban đầu đến người đọc. Người đọc bị cuốn hút, chịu ảnh hưởng bởi âm vang của từ ngữ và nhịp điệu của câu thơ. Và đương nhiên, âm điệu luôn phản ánh trạng thái và cảm xúc của nhà thơ. Âm điệu trong bài thơ "Sóng" là âm điệu của những con sóng trên biển cả, nhịp điệu của những con sóng liên tiếp, triền miên và vô tận, khiến nó dâng trào và lắng đọng, thể hiện sự hùng vĩ và mãnh liệt, đôi khi êm dịu và sâu lắng, đôi khi dữ dội và mãnh mẽ... Tuy nhiên, âm điệu của bài thơ không chỉ đơn thuần là âm điệu của những con sóng biển, mà còn là một hình ảnh ẩn dụ của những cung bậc và sắc thái cảm xúc đa dạng trong lòng người phụ nữ khi đầu bài thơ là hình tượng sóng gắn liền với những cung bậc tâm trạngDữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽCon sóng vẫn mãi như thế khi dữ dội ồn ào, lúc dịu êm lặng lẽ. Khi tức giận, con sóng xô bờ, đập tan đi mọi thứ trong tầm với, nhưng cũng có lúc nó lại hiền hòa và êm đềm sâu lắng. Hai trạng thái cực đoan của con sóng cũng phản ánh sự mâu thuẫn trong tâm trạng và cảm xúc của người phụ nữ khi yêu. Khi trải qua bão giông, tình yêu trở nên mãnh liệt, ồn ào và mạnh mẽ, nhưng khi yên bình, nó trở nên hiền hòa, dịu dàng và sâu lắng một cách đặc biệt. Thật tinh tế khi nhà thơ nhận ra rằng sự êm dịu, lặng lẽ hiện diện sâu thẳm trong những thử thách và cuộc sống của tình yêu. Sự êm dịu và hiền hòa là cốt lõi, là điểm đến của mọi xáo trộn tâm hồn. Đó chính là quy luật tự nhiên của cuộc sống, khi mưa rồi lại nắng, khi giận rồi lại thương. Vì vậy, nhà thơ không xếp từ "dịu êm, lặng lẽ" lên trước mà để chúng sau cùng, nhằm diễn tả tính khí của tình yêu một cách tinh tế nhưng vẫn dịu dàng, sâu sắc và tràn đầy nữ tính. Mỗi con sóng nhỏ bé, nhưng chứa đựng những khát vọng to lớn bên trong không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bểQuy luật của cuộc sống tình yêu mà Xuân Quỳnh đã khám phá ra đó là sự vận động "Bởi tình yêu muôn thuở,/ Có khi nào đứng yên". Nếu sông không hiểu được chính mình, thì sóng sẽ quyết định từ bỏ cái chật chội, hạn hẹp của sông để vươn ra biển lớn, để tỏa sáng, để sống một cuộc sống hết mình. Đối với Xuân Quỳnh, biển luôn thức tỉnh những khát khao và ước vọng vĩ đại "Suốt cuộc đời biển gọi ước mơ,/ Nỗi khát vọng những phương trời chưa đến". Điều đó không phải là tư tưởng của một người phụ nữ phóng túng tự do, ngang tàng, đó là khát vọng đẹp, mạnh mẽ của một trái tim không chấp nhận sự tù túng, chật hẹp, tầm thường của tình yêu, dám mạo hiểm và vượt qua cả bão tố để đến với biển lớn của tình yêu, để tìm thấy sự đồng điệu và đồng cảm. Đây là một quan niệm rõ ràng, mạnh mẽ và khát khao trong tình yêu, không cam chịu sự nhục nhã. Tình yêu chính là như vậy, giống như biển không thể im lặng, con người không thể sống thiếu tình yêu, đặc biệt là trong tuổi con sóng ngày xưa … Bồi hồi trong ngực trẻTình yêu cũng giống như sóng mãi mãi tồn tại vĩnh cửu qua thời gian, từ ngày xưa đến ngày nay và mãi mãi sau này. Đó là căn cốt của cuộc sống, là khát vọng muôn thuở của con người. Còn nhớ Xuân Diệu đã từng nói "Làm sao sống được mà không yêu!". Đặc biệt là tuổi trẻ, tình yêu càng nồng nhiệt, đam mê, rạo rực khiến trái tim rung động, bồi hồi mỗi khi khao khát sự yêu muôn trùng sóng bể … Khi nào ta yêu nhauBiết bao thế hệ đi tìm lời giải thích tình yêu là gì? Tình yêu đến bao giờ? Khi nào? Vì sao con người yêu nhau? NhưngNơi tình yêu bắt đầuCũng là nơi khó nhấtTrái tim dù biết hátNhưng chuyện tình dễ đâuTình yêu là thế giới đầy bí ẩn, dù ai có là “nữ hoàng” của vương quốc tình yêu thì cũng khó có thể chiếm lĩnh, cắt nghĩa được tất cả. Xuân Quỳnh cũng tự bộc bạch những băn khoăn, những nỗi niềm thật hồn nhiên, chân thực “Trước muôn trùng sóng bể” – trước không gian rộng lớn người ta thường nghĩ đến cái hư vô hay cái cô đơn, nhỏ bé, hữu hạn của con người, kiếp người, nhưng Xuân Quỳnh lại nghĩ về anh – em, nghĩ về biển và sóng, sóng và gió, nơi bắt đầu tình yêu của anh và em. Cái tôi trữ tình cảm nhận quy luật của tình yêu, nó cũng thật khó hiểu, bất ngờ như thiên nhiên vậy. Nó chiếm lĩnh tâm hồn ta để rồi có khi lại vượt ra ngoài tầm kiểm soát của lí trí, đến – đi bất chợt, và rất mong yêu luôn đồng hành cùng nỗi nhớ, chẳng biết tự bao giờ ca dao đã ghi lại cái cảm xúc thật chân thành và nóng bỏng của lòng người trong nỗi nhớ tình yêu “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ”, “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi/ Như đứng đống lửa như ngồi đống than”. Đến với Xuân Quỳnh, nỗi nhớ trong tình yêu cũng được diễn tả khắc khoải, da diết, mãnh liệt như thế, nhưng theo một cách khácCon sóng dưới lòng sâu … Cả trong mơ còn còn thứcKhổ thơ được kéo dài đủ để chứa đựng những cảm xúc vô tận của nỗi nhớ tình yêu. Hoài Thanh đã đánh giá rằng cảm xúc tràn đầy khiến cho câu thơ không thể tuân thủ những ranh giới có sẵn, ý thơ xô đẩy và khuôn khổ thơ phải lung lay. Khổ thơ này được coi là xuất sắc nhất trong bài, một số người nói rằng đó là đỉnh cao của bài thơ "Sóng". Bởi Xuân Quỳnh đã diễn tả một cách xúc động những nỗi nhớ tình yêu, sự nhớ tràn ngập tiềm thức, xuyên thấu cả giới thực và giới mộng, "cả trong mơ còn thức".Tác giả đã sử dụng hai hình ảnh so sánh thật đắc địa nỗi nhớ của sóng và em. Sóng thì nhớ bờ, em thì nhớ anh. Sự so sánh cộng hưởng diễn tả cái nỗi nhớ vô biên tuyệt đích trong tình yêu. Lời thơ giản dị nhưng ý thơ thì đạt đến độ sâu lắng, thấm thía khôn và khát khao về một tình yêu hạnh phúc, Xuân Quỳnh nguyện dâng trọn trái tim cho người mình yêu, thật chân thành, táo bạo, mạnh mẽ, thủy chungDẫu xuôi về phương Bắc…Hướng về anh một phươngDù ngược dù xuôi, dù Nam dù Bắc, dù xa xôi khó khăn, trắc trở,…thì lòng em vẫn nghĩ về anh, hướng về anh một phương. Thật mãnh liệt như ca daoYêu nhau mấy núi cũng trèoMấy sông cũng lội, mấy đèo cũng quaẨn chứa dưới tầng sâu của ngôn từ đó là thông điệp về một tình yêu chung thủy, tình yêu mãnh liệt, chân thành, kiên định, không bao giờ thay đổi dù có điều gì xảy ra. Mặc dù trong ý thức của mình, nhà thơ luôn có những dự cảm, lo lắng về sự phai nhạt, tan vỡ cùng với những khó khăn, vì "Lời yêu mỏng manh như màu khói"... Tuy nhiên, Xuân Quỳnh vẫn tin rằng tình yêu là "Nguồn gốc của muôn vàn khát vọng". Đây chính là nét đẹp tuyệt vời trong quan niệm về tình yêu của nhà thơ. Đó là một tình yêu sâu sắc, mang trong nó nét đặc trưng của truyền thống phương Đông và giàu tính nhân tim em nằm trong lồng ngựcGiây phút nào em chẳng đập vì anhBa khổ cuối của bài thơ là những chiêm nghiệm về tình yêu, cuộc đời và khát vọngỞ ngoài kia đại dương … Để ngàn năm còn vỗCuộc đời của nhà thơ đã trải qua nhiều đắng cay, những đổ vỡ trong tình yêu, nhưng người phụ nữ ấy vẫn giữ trong mình sự hồn nhiên, tình yêu đời tha thiết và luôn mang trong mình hy vọng, niềm tin vào hạnh phúc và tương lai. Nếu sóng là em, bờ là anh, thì khát vọng của sóng luôn hướng về bờ, tìm kiếm nơi nương tựa trong cuộc sống. Xuân Quỳnh đã rút ra một triết lý quy luật của tự nhiên cũng như quy luật của cuộc sống không thể thay đổi. Ngay cả khi đối diện với nhiều khó khăn và trở ngại, Xuân Quỳnh vẫn mãi khao khát tìm về bến đỗ của cuộc đời như con sóng kia. Bằng sự trải nghiệm và cảm nhận sâu sắc trong trái tim nhạy cảm, nhà thơ nhận ra sự trôi chảy của thời gian, cảm nhận sự vô tận của thời gian và sự hữu hạn của cuộc sống con đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xaLo âu, khắc khoải về sự ngắn ngủi, nhỏ bé mong manh của đời người không chỉ có ở Xuân Quỳnh mà trong thơ ca trung đại, nhiều nhà thơ như Hồ Xuân Hương cũng đã cảm nhận được điều đó “Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại”. Rồi đến Xuân Diệu – ông hoàng thơ tình cũng vội vàng cuống quýt muốn tắt nắng, buộc gió để được tận hưởng hương sắc cuộc đờiXuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ giàNếu Xuân Diệu chạy đua với thời gian để được tận hưởng những giây phút ngắn ngủi của đời người thì ngược lại, ở Xuân Quỳnh thời gian – cuộc đời càng ngắn, càng nhiều nỗi lo thì nữ sĩ càng khát khao gắn bó với cuộc đời, càng muốn được hi sinh, hiến dâng cho tình yêu nhiều hơnLàm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗThi sĩ muốn hóa thân, hòa tan thành trăm con sóng nhỏ để ngàn năm, muôn thuở hát mãi khúc tình ca biển khát bờ. Qua đó ta có thể thấy được khát vọng của một trái tim muốn được sống mãi, được yêu mãi thật rộng lớn và mãnh liệtVẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh ngay cả khi chết đi rồiĐó chính là sự thánh thiện trong trái tim người phụ nữ giàu yêu thương – Xuân thơ đã thành công sử dụng các phương pháp nghệ thuật nhân hóa, ẩn dụ, so sánh, đối lập kết hợp với thể thơ ngũ ngôn giàu nhịp điệu. Tất cả đã tạo nên một vẻ đẹp mang đậm phong cách và cá tính riêng của tác giả thông qua những khúc mắc, suy tư và khát vọng trong tình vậy là thông qua bài thơ "Sóng", Xuân Quỳnh đã gửi gắm một quan niệm về tình yêu vĩnh cửu, vĩnh hằng đến độc giả. Càng đọc "Sóng", chúng ta càng ngưỡng mộ những người phụ nữ Việt Nam, thủy chung, son sắc, luôn sống hết mình với tình yêu. Nhà thơ Xuân Quỳnh xứng đáng là một nhà thơ nữ của tình yêu đôi lứa và là "nữ hoàng của thi ca tình yêu".Kiến thức mở rộng phân tích Sóng- Hoàn cảnh ra đời+ Bài thơ Sóng được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tế ở vùng biển Diêm Điền Thái Bình, là một bài thơ đặc sắc viết về tình yêu, rất tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh.+ Bài thơ in trong tập Hoa dọc chiến Ý nghĩa nhan đề "Sóng"+ “Sóng” là hình ảnh ẩn dụ của tâm trạng người con gái đang yêu, là sự hóa thân, phân thân của nhân vật trữ tình.+ “Sóng” và “em” là “em” và “sóng”. Hai hình tượng tuy hai mà một, có lúc tách đôi ra để soi chiếu cho nhau, có lúc lại hòa nhập vào nhau để tạo ra sự cộng hưởng. Hai hình tượng ấy đan cài, quấn quýt với nhau như hình với bóng.+ Tác giả mượn hình ảnh “sóng” để thể hiện những cảm xúc, cung bậc tình cảm của trái tim khao khát yêu thương. Nổi bật trong bài thơ là vẻ đẹp tâm hồn thiết tha nồng hậu và niềm khao khát của người phụ nữ về một tình yêu thủy chung, bất Chủ đề Bài thơ là sự khám phá những khát vọng tình yêu của trái tim người phụ nữ chân thành, giàu khao khát nhưng cũng rất tự câu hỏi thường gặp về bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh1. Nhân vật trữ tình xuất hiện xuyên suốt bài thơ Sóng?Bài thơ có hai hình tượng xuyên suốt đó là sóng và Em cái tôi trữ tình của nhà Sóng hình ảnh ẩn dụ của người con gái đang yêu, là sự hóa thân của em, một kiểu đặc biệt của cái tôi trữ tình nhập vai.=> Nhân vật "em" được sóng soi chiếu làm sáng lên tâm hồn với những sắc thái tâm trạng phong phú, đa dạng; có khi sóng hòa điệu vào tâm hồn em để giãi bày, bộc bạch. Thực chất hai hình tượng tuy hai mà một, đều thể hiện một cái tôi Xuân Quỳnh tha thiết yêu thương, mãnh liệt mà đầy nữ Mối quan hệ giữa sóng và em trong bài thơ Sóng?Sóng và em là hai hình tượng luôn song hành cùng nhau, có lúc phản ánh lẫn nhau, có lúc tách rời có lúc lại hòa vào làm một. Sóng có những đặc tính giống như tâm trạng của người con gái trong tình yêu. Hình tượng này soi chiếu vào nhau và cộng hưởng nghệ thuật với nhau, nhằm biểu đạt một cách trọn vẹn thế giới tâm tình người phụ nữ đang yêu. Tâm hồn người phụ nữ đang yêu nhìn vào sóng để hiểu tận đáy lòng mình và nhờ con sóng biển mà biểu hiện những trạng thái tâm hồn mình trong tình Vẻ đẹp truyền thống và hiện đại qua bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh- Vẻ đẹp truyền thống+ Những trạng thái cảm xúc đối lập mà thống nhất trong trái tim người con gái đang yêu+ Trái tim luôn thủy chung son sắt hướng đến người mình yêu của người phụ nữ, một vẻ đẹp mang đậm tính truyền thống của người con gái Việt Nam.+ Niềm tin mãnh liệt vào tình yêu mặc cho muôn vàn trở ngại, xa cách của người con gái- Vẻ đẹp hiện đại+ Người con gái chủ động đến táo bạo, cương quyết rời bỏ không gian tù túng chật hẹp để đến với biển lớn bao la rộng lớn mênh mông để nhận thức về mình, hiểu mình và được là mình.+ Khát vọng tình yêu mãnh liệt luôn âm ỉ, bùng cháy trong trái tim người con gái.+ Khao khát khám phá và nhận thức đầy chủ động của một cảm xúc mãnh liệt+ Chủ động bày tỏ nỗi nhớ của mình, chủ động trên con đường kiếm tìm hạnh phúc.+ Khát vọng được dâng hiến hết mình cho tình yêu cho cuộc đời để tình yêu trở nên bất Giá trị nội dung bài thơ “Sóng” của Xuân QuỳnhA. Diễn tả tình yêu của người phụ nữ thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách của thời gian và sự hữu hạn của đời ngườiB. Sự phẫn uất, đau buồn trước tình duyên lận đận, gắng gượng vươn lên để kiếm tìm đích đến của tình yêuC. Cả hai đáp án trên đều đúngD. Cả hai đáp án trên đều saiĐáp án AQua hình tượng sóng, trên cơ sở khám phá sự tương đồng, hòa hợp giữa sóng và em, bài thơ diễn tả tình yêu của người phụ nữ thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách của thời gian và sự hữu hạn của đời người. Từ đó thấy được tình yêu là một tình cảm cao đẹp, một hạnh phúc lớn lao của con Bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh làA. Đoạn tuyệt của một người phụ nữ với người yêu của mình. B. Lời than thở của tâm hồn người phụ nữ bị phản bội trong tình yêu. C. Lời bộc bạch của tâm hồn người phụ nữ khi yêu. D. Lời khuyên của một người phụ nữ hạnh phúc trong tình yêu đối với các cô gái trẻ.Đáp án C-/-Trên đây là gợi ý cách làm chi tiết cùng một số bài văn đạt điểm cao của học sinh phân tích bài thơ Sóng Xuân Quỳnh. Các em hãy đọc và tham khảo để rút kinh nghiệm cho bài làm của mình kết hợp với những kiến thức đã học trên lớp. Chúc các em làm bài tốt! Tuyển chọn những bài thơ hay về tình yêu của Xuân Quỳnh, những bài thơ hay về mẹ của Xuân Quỳnh dành cho các bạn tìm đọc và lưu trữ. Sau khi đọc xong những bài thơ hay nhất của Xuân Quỳnh sẽ giúp bạn cảm nhận rõ hơn về nỗi lòng cũng như những cung bậc cảm xúc ẩn giấu của nữ nhà thơ được gửi gắm qua từng câu chữ. Xem ngay! Những bài thơ tình hay nhất của Xuân Quỳnh Mời các bạn đón đọc những bài thơ hay về tình yêu của Xuân Quỳnh đã được chúng tôi sưu tầm đầy đủ và chi tiết dưới đây Sóng Tác giả Xuân Quỳnh Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ Thuyền và biển Tác giả Xuân Quỳnh Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa... còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau - rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố Chồi biếc Dưới hai hàng cây Tay ấm trong tay Cùng anh sóng bước Nắng đùa mái tóc Chồi biếc trên cây Lá vàng bay bay Như ngàn cánh bướm Lá vàng rụng xuống Cho đất thêm mầu Có mất đi đâu Nhựa lên chồi biếc Này anh, em biết Rồi sẽ có ngày Dưới hàng cây đây Ta không còn bước Như người lính gác Đã hết phiên mình Như lá vàng rụng Cho trời thêm xanh Và đời mai sau Trên đường này nhỉ Những đôi tri kỷ Sóng bước qua đây Lá vàng vẫn bay Chồi non lại biếc Thơ tình cuối mùa thu Tác giả Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại... - Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may Nói cùng anh Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn. Tự hát Tác giả Xuân Quỳnh Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi Tình ca trong lòng vịnh Em về hoa trắng dâu da Vỉa than đen óng, chuyến phà nước êm Em về bãi cát chao nghiêng Đảo xanh in bóng con thuyền nhấp nhô Nắng hồng cho áo nhanh khô Bông hoa cúc biển mùa thu nở rồi Chùm sim chín ở ven đồi Lặng nghe tiếng hát đưa nôi dặt dìu Đã thương mấy núi cũng trèo Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua Bình yên trên những mái nhà Vịnh xanh nước lặng, buồm xa cuối trời Biết ơn hạt muối mặn mòi Với gừng cay để cho người nhớ nhau Xin đừng nhắc chuyện xưa sau Hãy vui với sóng với tàu với em Vịnh này vịnh của con tim Của tình yêu, của ấm êm cuộc đời Nhìn đâu cũng thấy nụ cười Hàng phi lao hát những lời mát xanh Một bên biển, một bên anh Em yêu giây phút chúng mình có nhau Ngàn xưa cho tới mai sau Vịnh xanh như buổi ban đầu tình yêu. Thơ tình tôi viết Thơ tình tôi viết cho ai Giữa muôn sóng nước nơi ngoài đảo xa Lán che, công sự là nhà Nhớ thương cất đáy ba lô theo cùng Một mảnh vườn, một dòng sông Mặt người con gái như vầng trăng thu Gửi ai tôi viết dòng thơ Đến nơi biên giới mịt mờ mây bay Núi cao, rừng rậm, sương dày Cùng cây súng thức đêm ngày khôn nguôi. Thương về mặt nước giếng thơi Hoa ngâu thơm suốt dặm dài tiễn đưa. Biết bao khao khát đợi chờ Núi xa, biển rộng, nắng mưa mấy thời Thơ tình tôi viết cho tôi Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu Như cây tứ quý đất nghèo nở hoa. Ơn người gió lạnh sương sa Cho tôi ở dưới mái nhà bình yên Mực thơm, giấy trắng ngọn đèn Dòng thơ tôi viết thâu đêm tặng người. Hoa cỏ may Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Tham khảo thêm 10 bài thơ hay của Hoàng Nhuận Cầm nổi bật và sâu sắc nhất Top 15+ những bài thơ hay của Xuân Diệu đáng đọc nhất Những bài thơ hay về mẹ của Xuân Quỳnh Lời ru của mẹ Lời ru ẩn nơi nào Giữa mênh mang trời đất Khi con vừa ra đời Lời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm áp Lời ru là tấm chăn Trong giấc ngủ êm đềm Lời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấc Thì lời ru đi chơi Lời ru xuống ruộng khoai Ra bờ ao rau muống Và khi con đến lớp Lời ru ở cổng trường Lời ru thành ngọn cỏ Đón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khôn Trên đường xa nắng gắt Lời ru là bóng mát Lúc con lên núi thẳm Lời ru cũng gập ghềnh Khi con ra bbiển rộng Lời ru thành mênh mông. Cắt nghĩa Thằng em thì hay hỏi Không kể chuyện như anh Tuy con, má chẳng sinh Con vẫn quen gọi má – Má ơi ai sinh cá Ai làm ra cái kem Đêm sao lại màu đen Ban ngày sao màu trắng?… – Ban ngày làm bằng nắng Màu xanh làm bằng cây Quả ớt làm bằng cay Tiếng ồn sinh tàu điện Gió trong con ốc biển Ghé tai nghe mà xem… A lại còn cái kem Thì làm bằng mùa rét Bông hoa làm bằng tết Tết làm cho hương thơm Con làm bằng yêu thương Của cha và của mẹ Của bà và của ông Của má nữa – biết không? Con làm bằng tất cả! Mẹ của anh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Lời ru trên mặt đất Rào rào tiếng những bầy ong Chuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơ Mẹ còn đang bận đưa ru Cái hoa bận đỏ cái hồ bận xanh Hạt cây đang bận nảy mầm Con quay quay có một mình ngoài kia Ngủ đi con hãy ngủ đi À ơi… cái ngủ đang về cùng con Từ trong lá cỏ tươi non Vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom Từ ngôi nhà mới vừa làm Nghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôi Ngủ đi qua suối qua đồi Qua trong lòng đất, những lời ru, qua… Đây dòng sữa trắng như ngà Dẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầm Vẫn còn bùn lấm đôi chân Tuy nguồn nước đã trong ngần lời ru À ơi… ngọn lửa ngày xưa Mẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu? Nhìn lên rực rỡ trên đầu Lửa hôm qua đã trong màu cờ bay Đất chung sống với ban ngày Người chung sống với hàng cây người trồng Lại thương con dế dưới hầm Những năm bom đạn sống cùng lời ru Đã tan những đám mây mù Ông trăng tròn giữa đêm thu mát lành Cái nôi thôi mắc cửa hầm Trắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời “Ba tháng lẫy, bẩy tháng ngồi” Con đường xa tắp đất thời mênh mông Gió lên từ những khu rừng Mùi hương thơm tự trong lòng của hoa Bốn phương đâu cũng quê nhà Như con tàu với những ga dọc đường Đất qua rồi những đau thương Có chăng lời hát vẫn còn mà thôi À ơi… con ngủ… Con yêu mẹ - Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết - Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong, bao giờ con tới! - Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Con sẽ gặp ngay được mẹ - Hà Nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết! - Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ - Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy Tính mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Nếu có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó - À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế Tham khảo thêm Top 100+ những câu thơ hay về cuộc sống, càng đọc càng thấm Những câu thơ hay nói về gia đình ý nghĩa và đáng đọc nhất Những câu thơ hay về tình bạn tri kỷ ngắn gọn và cực chân thành Trên đây là tập hợp những bài thơ tình hay của Xuân Quỳnh, những bài thơ hay của Xuân Quỳnh ý nghĩa và sâu sắc nhất. Các bạn có thể chia sẻ nội dung hữu ích này cho người thân và bạn bè cùng tham khảo và sử dụng nhé. ►►CLICK NGAY vào nút TẢI VỀ dưới đây để download 12+ những bài thơ hay của Xuân Quỳnh về tình yêu, cuộc sống sâu sắc nhất file pdf hoàn toàn miễn phí! Nội dungCâu hỏi bài thơ sóng của Xuân Quỳnh1. Tác giả bài thơ Sóng2. Nội dung thơ ca của nhà Thơ Xuân Quỳnh3. Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Sóng4. Những nội dung trọng tâm bài thơ Sóng5. Cảm nhận bài thơ Sóng Trả lời 1. Tác giả bài thơ Sóng Nhà thơ Xuân Quỳnh 1942 – 1988 tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Quê quán xã La Khê, thị xã Hà Đông, Tỉnh Hà Đông, nay thuộc Quận Hà Đông, Tp Hà Nội. Xuất thân trong một gia đình công chức, mẹ mất sớm, bố thường xuyên đi công tác xa gia đình. Xuân Quỳnh lớn lên trong vòng tay của bà nội. Xuân Quỳnh được xem là một trong nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều những bài thơ đã đi vào lòng của biết bao nhiêu thế hệ như Thuyền và Biển, Sóng, Tiếng gà trưa, Thơ tình cuối mùa thu,…Bạn đang xem Bài thơ sóng của Xuân Quỳnh hay nhất Nhà thơ Xuân Quỳnh đã được nhà nước phong tặng Giải thưởng Nhà nước và Giải thưởng Hồ Chí Minh về những thành tựu bà đã làm cho nền văn học của nước nhà. 2. Nội dung thơ ca của nhà Thơ Xuân Quỳnh Chủ đề chính trong những bài thơ của Xuân Quỳnh thường hướng nhiều về nội tâm như Kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình,… Thơ ca của bà có tính hướng nội, thiên nhiều về tâm trạng cá nhân nhưng không quá rời xa với đời sống. Thơ của bà là đời sống thực, đời sống của bà trong những năm đất nước còn đang bị chiến tranh, nghèo đói, thơ của Xuân Quỳnh là những lo toan con cái, cơm nước, cửa nhà của một người phụ nữ. Những nét riêng trong thơ của Xuân Quỳnh so với các thế hệ nhà thơ hiện đại khác cùng thời đó chính là cái gọi là khía cạnh nội tâm. Thời ấy đa phần thơ thiên về phản ánh sự kiện xã hội, tâm trạng của tác giả thường là tâm trạng chung của xã hội, vui buồn của tác giả hòa chung với vui buồn của người dân trong xã hội. Tâm trạng thơ trong Xuân Quỳnh thì lại khác, những lời thơ của tác giả nảy sinh ra từ chính những cuộc sống đời thường của tác giả. Những câu thơ của Xuân Quỳnh giàu tình cảm và sự tinh tế nhưng lẩn khuất phía sau những tình cảm ấy là là những tư tưởng có tính khái quát, triết lý. Đấy là một trong những triết lý được nảy sinh từ đời sống. Đề tài thơ của Xuân Quỳnh không phải là điều quan trọng. Điều mà nhà thơ quan tâm nhất ở đây là chủ đề. Thơ Xuân Quỳnh bao giờ cũng có tứ, dùng tứ để bộc lộ chủ đề. Đây được coi là một trong những đóng góp đáng quý vì giai đoạn ấy thơ của chúng ta rất lỏng về tứ. Một số tác phẩm chính của nhà thơ Xuân Quỳnh Tơ tằm – Chồi biếc tuyển tập 18 bài thơ thơ được in chung phần Chồi Biếc, NXB văn học, 1963. Hoa dọc chiến hào, 28 bài – 1968; Gió Lào, cát trắng – 1974; Tập thơ Lời ru trên mặt đất, 34 bài – 1978; Cây trong phố – Chờ trăng, in chung phần Chờ trăng, 1981; Sân ga chiều em đi – 1984; Tự hát – 1984; Hoa cỏ may, 18 bài thơ – năm 1989; Thơ Xuân Quỳnh – 1992, 1994; Thơ tình Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ 1994; Không bao giờ là cuối, 21 bài thơ – 2001. Ngoài ra, còn một số tác phẩm viết cho thiếu nhi của nhà thơ Xuân Quỳnh được xuất bản như Mùa xuân trên cánh đồng – Truyện thiếu nhi, 1981; Bầu trời trong quả trứng – Thơ văn thiếu nhi 1982, 32 thơ + 16 văn; Truyện Lưu Nguyễn – Truyện thơ, 1985; Bến tàu trong thành phố – Truyện thiếu nhi, 1984; Vẫn có ông trăng khác – Truyện thiếu nhi, 1986; Tuyển tập truyện thiếu nhi – 1995 3. Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Sóng Sóng được sáng tác vào năm 1967 trong chuyến đi thực tế ở vùng biển Diêm Điền Thái Bình, là một bài thơ đặc sắc viết về tình yêu. Bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh. Bài thơ được in trong tập Hoa dọc chiến hào. 4. Những nội dung trọng tâm bài thơ Sóng – Nhận thức về tình yêu qua hình tượng sóng Tác giả đưa ra những trạng thái cảm xúc trong hình tượng sóng cũng giống như những cung bậc tình cảm phong phú, những trạng thái cảm xúc đối cực phức tạp của người phụ nữu khi yêu. Thể hiện quan niệm mới về tình yêu yêu là tự nhân thức, là vươn tới cái rộng lớn, cao xa. Qua đó là lời khẳng định khát vọng tình yêu cháy bỏng luôn thường trực trong trái tim tuổi trẻ. Sử dụng thủ pháp đối lập dữ dội – dịu êm, ồn ào – lặng lẽ=> Thể hiện Các cung bậc, sắc thái khác nhau của sóng cũng giống như những cung bậc tình cảm phong phú, những trạng thái đối cực phức tạp, đầy nghịch lí của người phụ nữu khi yêu Hình ảnh ẩn dụ, nhân hóa “Sông không hiểu nổi mình/Sóng tìm ra tận bể” khát vọng bay xa. Muốn sống trong những điều lớn lao thoát khỏi những gì chật chội, nhỏ hẹp, tầm thường để được tình yêu vỗ về. => Quan niệm mới về tình yêu yêu là tự nhân thức, bỏ đi những gì nhỏ nhen, ích kỉ, yêu là vươn tới cái rộng lớn. Sử dụng phép so sánh, liên tưởng “Ôi con sóng ngày xưa … Bồi hồi trong ngực trẻ”=> Như là lời khẳng định khát vọng tình yêu cháy bỏng luôn thường trực trong trái tim tuổi trẻ, sống hết lòng vì tình yêu. – Những suy nghĩ, trăn trở về cội nguồn và quy luật của tình yêu Sử dụng dày đặc các câu hơi tu từ “Từ nơi nào sóng lên?”, “Gió bắt đầu từ đâu?” thể hiện mong muốn muốn tìm về được cội nguồn của tình yêu, lí giải được tình yêu, khát khao hiểu được tình yêu, hiểu được bản thân mình và hiểu được người mình yêu. Thế nhưng tình yêu là bí ẩn, những trạng thái trong tình yêu luôn là những điều khó lí giải. Câu trả lời “Em cũng không biết nữa” Lời tự thú chân thành của người phụ nữ, đầy hồn nhiên, nữ tính. – Nỗi nhớ, lòng thủy chung son sắt của người con gái khi yêu Trong tình yêu nỗi nhớ là tình cảm chủ đạo. Nỗi nhớ bao trùm cả không gian, thời gian là nỗi nhớ da diết sâu đâm, khôn nguôi. Nhân vật trữ tình “em” hóa thân vào sóng để tự bộc lộ nỗi nhớ da diết, cháy bỏng của mình. Qua đó thể hiện lòng thủy chung, son sắt của người con gái trong tình yêu. Lòng thủy chung là sức mạnh để tình yêu vượt qua mọi khó khăn, thử thách để tới với bến bờ hạnh phúc. Lời khẳng định cho cái tôi của một con người luôn tin tưởng vào tình yêu. Nỗi nhớ bao trùm cả không gian, thời gian “dưới lòng sâu… trên mặt nước…”, “ngày đêm không ngủ được” Nỗi nhớ da diết, sâu đậm tồn tại trong ý thức và đi vào cả tiềm thức “Lòng em nhớ đến anh/Cả trong mơ còn thức” => Tác giả sử dụng cách nói cường điệu nhưng hết sức hợp nhằm tô đậm nỗi nhớ mãnh liệt của nhân vật trữ tình “em”. Tác giả tự mình hóa thân vào sóng để “em” tự bộc lộ nỗi nhớ da diết, cháy bỏng của mình Người con gái trong tình yêu mang trong mình tấm lòng thuỷ chung, son sắc. “Em” phương Bắc phương Nam – “Hướng về anh một phương” => Lời thề về lòng thuỷ chung của người con gái trong tình yêu. “sóng” ngoài đại dương → “Con nào chẳng tới bờ” => Thể hiện quy luật vốn có, tất yếu của tự nhiên. Lòng thủy chung chính là sức mạnh để tình yêu vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Chỉ cần có niềm tin về tình yêu thì sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Đó cũng là lời khẳng định cho cái tôi của tác giả của một con người luôn tin tưởng vào tình yêu, khát vọng yêu, và được yêu trong cuộc sống. – Khát vọng về tình yêu vĩnh cửu, bất diệt Sự nhạy cảm và lo âu của tác giả về cuộc đời trước sự trôi chảy của thời gian “Cuộc đời tuy dài thế … Mây vẫn bay về xa”. “Làm sao” thể hiện sự băn khoăn, khắc khoải của nhân vật trữ tình muốn được hóa thành “trăm con sóng nhỏ” để muôn đời vỗ mãi vào bờ. Đó khát khao của người phụ nữ được hòa mình vào cuộc đời, được sống hết lòng với biển tình yêu. – Giá trị nội dung Bài thơ là tiếng lòng của người phụ nữ trong tình yêu luôn thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách của thời gian và sự hữu hạn của đời người. Từ đó cho thấy tình yêu là một thứ tình cảm cao đẹp mà con người cần có và luôn hướng tới. – Giá trị nghệ thuật Hình ảnh sóng đôi sóng và em. Xây dựng hình ảnh ẩn dụ – với hình tượng sóng, vừa mang nghĩa thực, vừa mang nghĩa ẩn dụ. Thể thơ năm chữ tạo âm điệu sâu lắng, dạt dào, như những con sóng biển và cũng là sóng lòng của chính người phụ nữ trong tình yêu. Cách ngắt nhịp linh hoạt, phóng khoáng và cách gieo vần, phối âm độc đáo, giàu sức liên tưởng Giọng thơ vừa thiết tha, đằm thắm, ngôn ngữ dung dị, gần gũi. – Ý nghĩa Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh đã cho chúng ta thấy rõ những cung bậc cảm xúc thầm kín trong tình yêu. Đó là tiếng lòng, là nhịp chảy của những trái tim đang khao khát, rạo rực niềm yêu thương. Qua đó cũng thể hiện nét đẹp của người phụ nữ thuỷ chung, son sắc trong tình yêu. 5. Cảm nhận bài thơ Sóng Trong số các nhà thơ thuộc “thế hệ chống Mỹ”, Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ viết nhiều và rất hay về tình yêu. Thơ tình của chị đậm nét tự truyện. Vẫn là những chuyện muôn thuở của tình yêu nhưng bao giờ chúng cũng có vẻ như là chuyện riêng của Xuân Quỳnh, không quá thật thà nhưng xa lạ với những xốn xang, những sự “réo rắt” quá độ. Sóng là một bài thơ hay của chị, in trong tập Hoa dọc chiến hào 1968. Ở đây, khát vọng tình yêu, dù hình tượng mà Xuân Quỳnh mượn làm ẩn dụ vốn chẳng xa lạ gì với các nhà thơ viết về tình yêu kim cổ. Trước Xuân Quỳnh đã có biết bao nhà thơ thiên tài viết về tình yêu. Xuân Quỳnh như không có ý đua tranh với họ. Chị “khiêm tốn” chỉ đem chuyện riêng kể không giảng giải cho ai, không xây dựng lí thuyết, không nói điều vượt quá nhận thức và trải nghiệm của chính mình. Khi chị nói Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Thì trước hết ta nên hiểu là chị đang nói về mình, đang thú nhận nỗi “bồi hồi” của mình cùng với sự tự biết rằng mình còn rất trẻ. Nếu mấy câu ấy ứng hợp với nhiều người thì lại là chuyện khác. Cái nhìn của Xuân Quỳnh xuất phát từ bên trong. Nó không giống sự suy đoán tuy già dặn, đúng đắn nhưng lại đi từ ngoài vào của các nhà nghiên cứu tâm lí tình yêu. Cũng thế, khi nói về nơi bắt đầu của tình yêu, Xuân Quỳnh thực sự đứng giữa cái phân vân của chính mình Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Người ta thường hay đối chiếu hai câu thơ “Em cũng không biết nữa, Khi nào ta yêu nhau” của Xuân Quỳnh với câu “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?” trong bài Vì sao của Xuân Diệu. Đúng là giữa chúng có sự tương đồng nhưng cái khác vẫn rõ. Mặc dù tỏ ra ngẩn ngơ nhưng Xuân Diệu vẫn cắt nghĩa và sự cắt nghĩa của ông khá rạch ròi. Xuân Quỳnh không hẳn giống thế, chị không ham lí giải, phân tích, dù trong lòng có bao mối bức xúc đòi “tìm ra tận bể” để “hiểu”, để “nghĩ”. Chị vẫn giữ nguyên vẹn tâm lí phụ nữ của mình với cái “lắc đầu” thật dễ “động lòng” “Em cũng không biết nữa”. Nhu cầu tìm hiểu ở đây là nhu cầu tình cảm hơn là nhu cầu của trí tuệ. Nó cũng như con sóng, được đẩy tới rồi thoái lui và tan trong mỗi ngọt ngào được che chở, vỗ về. Biết ta đang yêu nhau thế là đã đủ. Thắc mắc một tí chỉ là để yên tâm hơn với hạnh phúc hiện có. Tuy nhiên, như chị đã viết trong một bài thơ khác Thuyền và biển “… tình yêu muôn thuở, có bao giờ đứng yên dù không có gì thật gay cấn thì tình yêu vẫn sống động, vẫn muốn vỗ suốt cả hai chiều không gian và thời gian Con sóng dưới lòng sâu… Con sóng trên mặt nước, Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được. Là con người của thời hiện đại dám sống với toàn bộ những gì mình có, Xuân Quỳnh không ngại nói thẳng ra nỗi đau đáu của mình. Trong tâm thức con người ấy chỉ có “anh” là đáng kể mà thôi. Chị rất kiên định trên “lập trường tình yêu” và đề cao tuyệt đối lòng chung thuỷ Dẫu xuôi về phương Bắc, Dẫu ngược về phương Nam, Nơi nào em cũng nghĩ, Hướng về anh – một phương. Những lời khẳng định ấy thật da diết, riết róng và cũng chứa đựng thật nhiều thách thức, thách thức với hoàn cảnh và thách thức với cả tình “anh” nữa! Những ai hay do dự và có thói quen “vọng ngoại” trong tình yêu hẳn sẽ có cảm giác “chợn” trước sự tỏ bày dứt khoát ấy. Bình thường người ta vẫn nói ngược về phương Bắc, xuôi về phương Nam nhưng Xuân Quỳnh thì đã nói ngược lại. Đối với chị, dù có xáo trộn một tí thì điều đó cũng không có gì là quan trọng. Quan trọng nhất chỉ là “phương anh”, dù ở đâu em cũng “hướng về”. Nếu nói đến sự quyết liệt của tình yêu Xuân Quỳnh thì khổ thơ này là dẫn chứng thuộc loại tiêu biểu nhất. Như nhan đề bài thơ đã nói rõ, hình tượng trung tâm ở đây là hình tượng sóng. Mới nhìn qua, cách biểu đạt khát vọng tình yêu bằng ẩn dụ kia chưa phải đã thật độc đáo. Dù vậy, Xuân Quỳnh đã hoàn toàn đúng khi chọn đối tượng để hoá thân. Sóng – Xuân Quỳnh – nhân vật trữ tình tuy là ba nhưng cũng gần như một. Ở Xuân Quỳnh cũng có nhiều nét đối cực như sóng, cũng không bao giờ chịu yên bề như sóng và cũng như sóng, luôn muốn “tìm ra” với biển lớn của tình yêu, của cuộc đời Dữ dội và dịu êm, Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể. Căn cứ vào âm điệu dồi dào, nhiều biến đổi và thường là cuộn trào sôi nổi của bài thơ, có thể thấy sóng là một hình tượng sống thực chứ không hề là hình ảnh minh hoạ hình ảnh minh họa chỉ là vỏ ngoài của ý tưởng, nó sẽ chết khi ý tưởng đã được người đọc lĩnh hội hết. Xuân Quỳnh đã phả vào hình tượng “sóng” vốn khá quen thuộc hơi thở yêu đương nồng nàn của mình, và do vây tái tạo nó, khiến nó như mới được sinh ra lần đầu với tình yêu của chị. Đôi khi sự hoá thân của chị vào “sóng” sâu sắc đến mức “sóng” cũng thành ra có dáng… vất vả, lo toan, tất bật ngược xuôi. Khổ thơ có mấy câu “Dẫu xuôi…” “Dẫu ngược” đã trích cùng khổ tiếp theo cho ta thấy điều đó rất rõ Ở ngoài kia đại dương, Trăm ngàn con sóng đó, Con nào chẳng tới bờ, Dù muôn vời cách trở. Khi ẩn mình trong “sóng”, khi đứng hẳn ra xưng “em”, một mà hai, hai mà một, cái “tôi” Xuân Quỳnh luôn thao thức, trăn trở. Vừa bộc lộ gián tiếp lại vừa bày tỏ trực tiếp, khi ẩn, khi hiện, đấy mới là “nhịp sóng” ngầm của bài thơ, quy định những xao động bề mặt, biểu hiện qua câu chữ và âm điệu, nhịp điệu tương đối dễ thấy. Ẩn dụ “sóng” tuy có lúc bị phá vỡ, nhưng đấy chỉ là sự phá vỡ bề ngoài. Điều đó tạo điều kiện cho ta hiểu sâu hơn tầng “ẩn dụ” của cả bài hiểu sâu hơn những âu lo khắc khoải, những hi vọng, khát vọng, những gắng sức kiếm tìm và hành động tất yếu phải có ở một tình yêu chân chính một tình yêu như tình yêu của Xuân Quỳnh khi đối diện với cuộc đời rộng lớn, với thời gian trôi chảy không ngừng Cuộc đời tuy dài thế, Năm tháng vẫn đi qua, Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa. Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu, Để ngàn năm còn vỗ. Như trên đã phân tích, bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh có một cách thể hiện riêng về khát vọng tình yêu. Bao trùm lên là sự chân thực trong tình cảm, dường như chỉ nói những điều mà nhà thơ đã thể nghiệm sâu sắc. Cách nói ở đây táo bạo, nhiều khi quyết liệt chứ không dè dặt, sẽ sàng. Hình tượng “sóng” được xây dựng sinh động, hàm chứa nhiều ý nghĩa phong phú, tuy nhiên nó thường bị giải thích bằng những lời thổ lộ tình cảm trực tiếp của nhân vật trữ tình. Với một vẻ đẹp khá độc đáo, khá riêng đó, bài thơ đã dành được cảm tình tốt đẹp của rất nhiều người đọc trong những năm qua. Như mong ước của Xuân Quỳnh, “giữa biển lớn tình yêu”, con sóng thơ được chị hoá thân vẫn còn dào dạt vỗ. Đăng bởi Sài Gòn Tiếp Thị Chuyên mục Lớp 12, Ngữ Văn 12 Trang chủ Đời Sống Những câu nói hay GIỚI THIỆU 404 Oops! That page can’t be found. It looks like nothing was found at this location. Maybe try one of the links below or a search?

bai tho song cua xuan quynh